Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 890. Chủ tọa! (1)



Chương 890. Chủ tọa! (1)




Bản tông chủ là một người giỏi tự phản ánh.
Mỗi một khoảng thời gian đều phải tự phản ánh lại bản thân.
Hơn nữa, mỗi lần tự phản ánh đều có kết quả rất hữu ích.
Đó chính là ‘Lão tử không sai!’

——Trích từ Chương 2795, Nhật ký của ta - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.
...
Vô Cực Minh.
Tả Thu nhìn tờ báo, vẻ mặt không dám tin.
Nhân Hoàng bên cạnh cười ngả nghiêng, chỉ vào tờ báo nói:
- Tiểu Long Quân bị Thần cung đánh chạy, lão già Thượng chủ kia còn chưa ra tay, buồn cười chết mất!
Tả Thu cau mày nói:
- Minh chủ, nhìn kỹ hơn đi. Thực ra lại có Trương Lão Bát ở đây. Tên này giỏi gây chuyện như vậy, sao hắn lại ở khắp nơi!
Nhân Hoàng nói:
- Thấy rõ người này có thủ đoạn, có thực lực, cũng có trình độ. Ài, người như vậy tại sao lại đi Thần Cung? Tại sao không đến Vô Cực Minh chúng ta? Theo lý thuyết, loại người có thực lực, lại có thể làm ra báo chí như thế. Không nên là người ‌có tư tưởng, có lực chấp hành, lại không chịu câu thúc sao? Vì sao hắn lại đi theo một đám thần côn lăn lộn? Nghĩ mãi mà không rõ, ngươi nói hắn có khả năng là nội ứng hay không?
Tả Thu nghe mà mặt sắp vặn thành một cục.
- Minh chủ, ngươi nghĩ thế nào? Hắn ở bên Thần Cung đại sát tứ phương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta nghĩ hắn có thể trở thành chủ sứ. Ngươi còn nói hắn là nội gián? Nào có nội gián nào nổi tiếng, thích leo chức cao như vậy.
Nhân hoàng cười nói:
- Có lẽ trên đời này lại có thì sao?

Tả Thu khoát tay nói:
- Thôi, thôi. Đừng nói về hắn nữa! Vọng Thần điện bên kia, ngài thấy thế nào? Long Quân đã đi, ngài có đi không?

Nhân hoàng nói:
- Ta đi làm gì? Chẳng phải vẫn chưa mở sao. Vọng Thần điện, chẳng phải năm đó có một người muốn thành thần, kết quả không thành công sao. Ngôi nhà đổ nát của hắn có gì đẹp mà xem!

Tả Thu nói:
- Minh chủ của ta ơi. Thứ mà Thượng chủ kia liều mạng muốn có, ngài thật sự không có chút hứng thú nào sao?

Nhân hoàng bình tĩnh nói:
- Mượn ngoại vật mà mạnh bản thân, không phải là tăng mà là giảm. Lão già Thượng chủ kia cả đời cũng sẽ không hiểu được. Người ta chỉ có thể dựa vào chính mình! Bất kỳ thứ gì khác đều chỉ là hư vô! Chỉ có một người không ngừng tiến thủ, không ngừng tiến lên, thì đạo của thế giới này mới xuất hiện trước mắt ngươi...
Tả Thu vội vàng ngắt lời:
- Được rồi, được rồi. Ngài tiếp tục tu luyện, theo đuổi sự hoàn mỹ. Ta đi, ta đi được chưa. Nếu ta không đi nữa, ta sợ rằng huynh đệ bên kia đều bị Mão Nhật thần sứ Trương Lão Bát giết hết.
Nhân hoàng gật đầu nói:
- Đi đi, đi đi. Nếu ngươi gặp Trương Lão Bát bên kia. Nhớ giúp ta nhắn một câu, nói rằng ta rất ngưỡng mộ hắn. Có cơ hội cùng nhau uống rượu. Ta muốn nói cho hắn biết đạo lý lớn!

Tả Thu vẻ mặt bất lực nói:
- Ta còn chưa chắc đã đánh lại được hắn, ta còn nhắn nhủ gì nữa.
Nhân hoàng nói:
- Việc do người tạo mà!

Long Xà quốc.
Trương đại tông chủ lại một lần nữa tham gia hội nghị.
Nhưng lần này có chút khác biệt, Trương đại tông chủ được sắp xếp ngồi ở vị trí chủ tọa.
Hai bên trái phải lần lượt là Đấu Mộc thần sứ, Khuê Mộc thần sứ, Phòng Nhật thần sứ, còn có Tâm Nguyệt thần sứ không biết đã trốn thoát bằng cách nào.
Nói thật, Trương Mạc rất muốn hỏi Tâm Nguyệt thần sứ làm thế nào để có thể trốn thoát khỏi vòng vây của ma tu.
Còn có con thỏ chết Phòng Nhật thần sứ, ngươi đưa một lá thư, sau đó người đâu?
Người đi đâu mất rồi?
Trương Mạc trừng mắt nhìn Phòng Nhật thần sứ, rất muốn mắng hắn ta một trận.
Nhưng hiện tại rõ ràng không phải là lúc.
Tất cả mọi người có mặt đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Trương Mạc.
Có tôn kính, có sợ hãi, có phấn khích, còn có cả một đám hoảng sợ.
Trương Mạc có thể ngồi ở vị trí này.
Đó tuyệt đối là... Không phải dựa vào nỗ lực của của mình.
Hoàn toàn là do Thương di đi chữa thương, Khí Quân lên núi rồi. Hành Kim thần sứ thì đi một vòng sau đó đưa hắn trở về. Trở về thì ngây người ở đó hai ngày rồi bỏ trốn đi đâu đó.
Cái gì gọi là quần long vô thủ!
Thời khắc mấu chốt, Thương di chỉ nói một câu, cưs để Trương đại tông chủ ngồi lên vị trí chủ tọa.
Câu đó là:
- Bây giờ tất cả hãy nghe theo mệnh lệnh của Mão Nhật thần sứ! Hắn sẽ dẫn dắt các ngươi đến chiến thắng!

Trương Mạc cũng không khách sáo.
Hắn thật sự không có thực lực này. Nhưng chuyện như vậy muốn thoái thác cũng không phải là không thể.
Nhìn đám người trước mặt này, vậy mà không có một ai nghi ngờ hắn có tư cách ngồi ở đây hay không.
Các người, đừng nghe những gì Hành Kim thần sứ nói.
Cũng đừng nghe Thương di, Khí Quân bọn họ nói bậy bạ thế nào.
Bản tông chủ thật sự không thể lãnh đạo các ngươi, bản tông chủ cái gì cũng không muốn làm. Các ngươi mau chóng nhảy ra một người, phản bác ta đi!
Nhanh lên nào!
Loại thời điểm này, không phải đều nên có loại đầu đất, nhảy ra, chỉ vào mũi bản tông chủ, còn rất ngông cuồng nói:
- Ta thấy ngươi không có tư cách này sao?
Người đâu?
Đầu đất đâu? Không lẽ thật sự không có sao!
Cái này không giống với tiểu thuyết mà bản tông chủ đã từng đọc!
Hết chương 890.



Bạn cần đăng nhập để bình luận