Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 407. Mang thức ăn lên! (1)



Chương 407. Mang thức ăn lên! (1)





Trên thế gian này có rất nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán.

Tỉ như. . .......

Ngươi tưởng bản tông chủ sẽ đưa ra ví dụ sao.

— Trích từ Chương 3661, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.



Vân Phiên công tử đập bàn, đứng lên nói:

- Ngu ngốc, không thể nói Thiên Thiên Ma tông cùng Hồn tôg sẽ liên thủ. Kế hoạch này không khả thi. Ngươi và những tiểu yêu khác chẳng qua chỉ là những trưởng lão mà thôi. Đương nhiên ngươi có thể lựa chọn đầu hàng Hồn tông. Cho dù chúng ta tiếp quản sáu quận ở Giang Nam, chúng ta vẫn cần người quản lý. Ngươi có thể tiếp tục giữ chức vụ, không thành vấn đề, nhưng ngươi bỏ Trương tông chủ sao? Trương tông chủ đã cố gắng rất nhiều, chinh phục sáu quận ở Giang Nam cứ như vậy nhường cho người khác sao? Theo ta, chỉ cần Thiên Ma Tông dám đầu hàng, Trương tông chủ sẽ là người chết đầu tiên. Hôn tông sẽ không bỏ qua cho một người trí tuệ và mưu mô không gì sánh bằng như Trương tông chủ, nếu không thì Tông chủ Hồn tông về sau sẽ thuộc về người nào. Trưởng lão nội bộ Hồn Tông lại nên tác tưởng như thế nào? Bọn hắn có thể dung được Trương tông chủ hay không? Lý trưởng lão đúng không, ngươi đến cùng là mục đích gì?

Trương Mạc nghe mà muốn vỗ tay khen hay.

Nghe xem, nghe xem, thật biết nghĩ cho bản tông chủ.

Nếu không phải Vân Phiến công tử là chính đạo, thì bây giờ bản tông chủ đã muốn tiến lên hôn ngươi một cái rồi.

Nói hay lắm, xem lão Lý phản bác thế nào.

Đợi đã, không đúng lắm, lão Lý là thuộc hạ của ta mà, bản tông chủ phải ủng hộ thuộc hạ của mình mới đúng chứ.

Lão Lý lúc này đều bị hỏi đến ngây người.

Chết tiệt, vấn đề này nguy hiểm như vậy sao? Không khéo, sẽ bị tông chủ đạp giày mất.

Vân Phiến công tử này đúng là tiểu nhân, thế mà lại hãm hại bản trưởng lão như vậy.

Ôi, ôi, tông chủ đừng trừng mắt nhìn ta như vậy. Chúng ta là một phe mà.

Lão Lý nhất thời không nói nên lời, gãi đầu sau đó.

Lão Lý vỗ đùi nói:

- Ôi, bếp quên tắt rồi, ta đi xem đồ ăn. Mọi người chờ một chút, chờ một chút!

Nói xong, lão Lý chạy một mạch đi mất.

Trương Mạc nhìn bóng lưng của lão Lý, trong lòng khẽ hừ một tiếng.

May cho lão Lý chạy nhanh!

Lúc này, Trương Mạc nhìn lại Hùng Vô Địch, ý tứ là, tiếp tục!

Tổng không thể hôm nay còn bị Vân Phiến công tử hỏi gục được, tiếp tục lên cho bản tông chủ, hỏi chết hắn ta!

Hùng Vô Địch nhận được ánh mắt, liền đứng dậy nói:

- Vân Phiến công tử đúng là lợi khẩu. Lòng trung thành của chúng ta đối với tông chủ, không cần ngươi phải nghi ngờ. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi cho rằng chúng ta không nên đầu hàng Hồn tông, vậy thì nên làm thế nào? Đứng ngoài quan sát? Hay đầu quân cho Nguyên môn các ngươi? Ha ha, ta nhớ là, môn chủ của các ngươi đều đã chết, tông môn cũng sắp xong rồi phải không. Kẻ bại trận, cũng dám ở đây sủa bậy.



- Môi hở răng lạnh, không sai, Nguyên Môn ta đại bại. Vừa bại dưới tay Hồn Tông, cũng vừa bại dưới tay Trương tông chủ!

Nói đến đây, Vân Phiến công tử cũng không khách sáo nữa.

Trực tiếp nói thẳng trước mặt mọi người, nhìn Trương Mạc nói:

- Trương tông chủ, ta chỉ muốn hỏi một câu. Tại sao phải giúp Hồn Tông tông chủ đột phá? Chẳng lẽ đây là kết quả mà ngài mong muốn sao?

Nghe vậy, các trưởng lão có mặt tại đó đều vô cùng kinh ngạc.

- Tông chủ giúp Hồn Tông tông chủ đột phá?

- Chuyện xảy ra khi nào?

- Hóa ra tông chủ mới là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện này?

- Trời ạ, chẳng lẽ đây lại là một ván cờ lớn của tông chủ?

Hùng Vô Địch vừa lẩm bẩm được một nửa thì lập tức im bặt. Quay đầu nhìn Trương Mạc, ánh mắt sáng rực. Đó là cảm xúc đan xen giữa sợ hãi và phấn khích.

Những người khác cũng gần như vậy.

Trương Mạc cũng ngẩn người.

Cái quái gì vậy? Có chuyện này sao?

Đừng có đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bản tông chủ được không? Đầu của bản tông chủ không phải là thùng phân.

Có cần giải thích không? Nhìn Vân Phiến công tử nói lời này vừa sợ hãi vừa sợ hãi.

Hay là vẫn không giải thích thì hơn?

Ôi trời ơi, danh tiếng của bản tông chủ bị chính các ngươi làm hỏng rồi.

Có chuyện gì xảy ra cũng nói là bản tông chủ đang chơi cờ lớn.

Chơi cờ gì chứ, bản tông chủ còn chẳng biết chơi cờ vây.

Ừ, thôi không nói nữa. Nâng khóe miệng lên một chút, giữ một độ cong mỉm cười. Cứ như vậy đi!

Đoán đi, đoán chết các ngươi.

Ôi, hôm nay ra vẻ ngầu rồi, hơi quá đà rồi......

Thấy Trương Mạc cười cao thâm, Vân Phiến công tử lại có chút không chắc.

Trương Đại ma đầu rốt cuộc đang nghĩ gì?

Nhất định là đang mưu tính toàn cục rồi! Trận này, rốt cuộc Trương Đại ma đầu đã nhúng tay vào bao nhiêu?

Hắn và Tông chủ Hồn tông có phải đã sớm liên lạc và tiếp xúc, rốt cuộc họ đã đạt được giao dịch gì?

Vân Phiến công tử một phen bão não, còn Trương Mạc chỉ bồn chồn gõ ngón tay vào ghế, trong lòng thầm nghĩ:

- Nói nhanh vào, nói xong chuyện, bản tông chủ còn có việc chính phải làm. Bao nhiêu đồ ngon đang đợi bản tông chủ đây.
Hết chương 407.



Bạn cần đăng nhập để bình luận