Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 902. Thù địch! (1)



Chương 902. Thù địch! (1)




Hôm nay muốn ăn chút bánh ú.
Bèn bảo lão Lý đi chuẩn bị.
Kết quả hắn mang đến cho ta một ‘thi quỷ”.
Bánh ‘thật ú’ đấy!
Còn là bánh ú ‘lông trắng” nữa chứ.
Thứ này phải bọc trong bột mì, rán vàng hai mặt.
Lũ trẻ hàng xóm đều khóc thét lên!
—— Trích từ Chương 505, Nhật ký của ta - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Trong đại điện nghị sự, Trương Mạc ôm chặt tay Kiếm Ngô đại nhân không buông, vừa lắc vừa nói:
- Kiếm Ngô đại nhân, cuối cùng ngài cũng đến rồi, nhớ ngài muốn chết. Ngài đến là tốt rồi. Ngài đến, ta có thể trút bỏ gánh nặng rồi.
Khi nghe điều này, Kiếm Ngô đại nhân xua tay liên tục và nói:
- Mão Nhật thần sứ, ta không có ý định chiếm lấy vị trí của ngươi. Ngươi đã làm rất tốt. Ta nghĩ tất cả chúng ta đều phải nghe lệnh của ngươi.

- Đừng, đừng, đừng. Ngài là chủ sứ, ngài chỉ huy!

- Không, không, không, ngươi lợi hại hơn, vẫn để ngươi làm đi!

Hai người điên cuồng từ chối, tay đẩy qua đẩy lại, có cảm giác như đang tranh nhau trả tiền ở thanh lâu.
Kiếm Ngô đại nhân thầm nghĩ trong lòng:
- Được lắm Trương lão bát, quả nhiên là xảo quyệt và gian xảo. Miệng thì ba hoa ba xạo, muốn ta làm trò cười, coi ta như thằng ngốc!
Trương Mạc thì thầm mắng trong lòng:
- Tên mập chết tiệt, không chịu nhận gánh nặng. Nhìn thì có vẻ nể mặt, thực ra là thằng cháu đích thực, ngươi giả vờ cái con khỉ gì!
Cuối cùng, vẫn là Kiếm Ngô đại nhân cao tay hơn một bậc (sức lực lớn hơn, suýt nữa đẩy ngã Trương Mạc).
- Mão Nhật thần sứ, vẫn là ngươi tiếp tục đi. Ta chờ một lúc nữa sẽ đến gặp Khí Quân cùng một chỗ thủ Tam Kiếp sơn. Đây là mấy vị thần sứ ta mang tới, các ngươi tiếp theo đều phải nghe Mão Nhật thần sứ ra lệnh, biết không? Đây cũng không phải là thương lượng, đây là dụ lệnh của thượng chủ!
- Tuân lệnh!

Mấy vị thần sứ mới đến đều gật đầu đồng ý.
Nhưng trong số đó có một vị Giác Mộc thần sứ, dường như có vẻ hơi không phục.
Hắn ta cứ nhìn chằm chằm Trương Mạc, như thể muốn nhìn ra được hoa trên mặt Trương Mạc vậy.
Trương Mạc cũng có thể nhìn ra được chút ít sự thù địch trong ánh mắt của hắn ta. Người này bị bệnh à!
Bổn tông chủ có đắc tội gì với hắn không?
Trương Mạc thực sự không nhớ ra mình đã từng giao tiếp với Giác Mộc thần sứ này.
Còn hai vị khác, Tinh Nhật thần sứ và Nguyệt thần sứ, Trương Mạc đều đã gặp qua.
Trong thời gian thử thách của Thần sứ, cả hai đều đã gặp nhau và uống rượu.
Thôi, đừng chấp nhặt với người không bình thường.
Ánh mắt Trương Mạc lướt qua khuôn mặt của họ.
Trương Mạc nói:
- Được rồi, mọi người, sự nguy hiểm ở đây, ta tin rằng mọi người đều hiểu rõ. Chúng ta chỉ có một ý tưởng, đó là phải trụ vững cho đến khi Vọng Thần điện mở ra hoàn toàn. Vì vậy, tiếp theo ta sẽ sắp xếp cho mọi người phòng thủ ở đâu. Mọi người có ý kiến ​​gì có thể nêu ra!
Nói đến đây, Trương Mạc đột nhiên nhìn lại Thần sứ Giác Mộc.
Quả nhiên lúc này hắn há miệng định nói.
Trương Mạc lập tức nói tiếp:
- Nhưng ta sẽ không nghe! Nơi này do ta quyết định, cứ như vậy!


Rất nhanh, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.
Cái gọi là chuẩn bị, đại khái là lấy bản đồ ra, Trương tông chủ tùy tiện vẽ vài vòng tròn ở một nơi nào đó, rồi bảo người đi.
Đừng hỏi, hỏi thì chính là ‘thần cơ diệu toán”, hỏi thì chính là ‘thiên cơ bất khả lộ”.
Không vẽ sai, chỉ có làm sai.
Giữ không được, không liên quan đến bản tông chủ, đều là lỗi của ngươi.
Làm lão đại, chính là có điểm này tốt.
Nói ngươi sai thì ngươi sai, không sai cũng sai!
Cuộc họp diễn ra rất nhanh, Kiếm Ngô đại nhân cũng hành động nhanh chóng, nói đi là đi.
Như thể sợ đi chậm, quần lót cũng bị Trương lão bát lừa mất.
Nhìn mọi người lần lượt rời đi, Trương tông chủ ngồi trên ghế chủ tọa, chuẩn bị lát nữa sẽ ăn một bữa ở đây.
Ôi, thật là vất vả.
Chỉ huy một lúc, ăn cơm hai ba bữa.
Cứ thế này, có thể dự đoán được là sẽ béo lên.
Cũng coi như là ‘béo phì do làm việc quá sức”.
Những người khác lần lượt đi hết, nhưng có một người vẫn ở lại.
- Đã lâu không gặp, Mão Nhật thần sứ đại nhân!
Trương Mạc ngẩng đầu nhìn, thì ra là người quen cũ Ngô Thành đang gọi hắn.
Mấy năm không gặp, Ngô Thành trông vẫn không có gì thay đổi.
Nhưng trong mắt Ngô Thành, Trương lão bát đã thay đổi rất nhiều.
- Ngô Thành huynh, đã nhìn thấy ngươi từ lâu rồi. Ngươi cũng đến hỗ trợ à, nơi này không phải là nơi tốt lành gì đâu, ta còn định bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Trương Mạc cười nói.
Ngô Thành nhìn Trương Mạc với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ:
- Mão Nhật đại nhân nói giỡn. Đã sớm nghe nói mấy năm này Mão Nhật đại nhân chính tay đâm Hư Cảnh, liên trảm Vận Mệnh, thiên hạ phải ‌ sợ hãi. Càng ngay cả Long Quân đều không nói chơi. Nói thật, ta rất bội phụa. Có ngài tọa trấn ở đây, ta thấy có thể thủ vạn năm.
Trương Mạc nói:
- Ây u, cái trò nịnh nọt này của ngươi cũng tiến bộ đấy.
Ngô Thành khoát tay nói:
- Không nịnh nọt, thật sự không phải. Trước đây, nói thật, ta thực sự không phục. Thậm chí còn cho rằng vị trí thần sứ phải là của ta, chỉ là vận may không tốt mà thôi. Nhưng bây giờ thì ta hiểu sâu sắc rằng, mình thua không oan. Ai gặp phải ngài cũng phải quỳ xuống, không có ngoại lệ!
Hết chương 902.



Bạn cần đăng nhập để bình luận