Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 211. Mai phục? (1)



Chương 211. Mai phục? (1)




Có câu nói rất hay, vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần chịu nổi mở đầu.
Liền sẽ phát hiện.. ‌. Ở giữa cũng khó.
Cuối cùng càng mẹ nó khó hơn.
—— Trích từ Chương 4796, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Người khác không biết, Thương Kiếm phái thân ở Ninh quận tự nhiên có thể đoán được là chuyện gì xảy ra. Ngay ở đoạn thời gian trước, Nhai Sơn thành đột nhiên lọt vào tay một đại ma đầu không biết tên, mấy lần phái người tìm hiểu, đều là có đi không về.
Hiện tại đột nhiên Trương đại ma đầu cũng đi vào Ninh quận, nhất định không thoát được quan hệ.
Bất kể là có âm mưu gì, là ma đầu tụ hợp, hay là Trương đại ma đầu cũng có mưu đồ đối với Ninh quận, lúc này đều khôngq quan trọng nữa.
Mấu chốt là bọn hắn không thể để cho Trương đại ma đầu đạt được. Mục đích nhắm ngay Trương ma đầu, sớm bố trí mai phục, lại có địa lợi tuyệt hảo như Nhất Tuyến Thiên, Thương Kiếm phái có lòng tin ở đây giết chết Trương đại ma đầu.
Trương đại ma đầu ngươi cẩn thận đi nữa, có thể thông hiểu hết thảy sao?
Hôm nay Thương Kiếm phái ta muốn để ngươi hiểu rõ, lật thuyền trong mương là tư vị gì.
Tất cả cao thủ Thương Kiếm phái đều đang bận rộn, trong đó bao gồm cả vùi sâu Lôi Hỏa thạch vào vách núi, chuẩn bị đá lăn lớn, còn có cây tamr dầu, hỏa vũ tiễn.
Phục kích mà, cần lấy cao đánh thấp, xuất kỳ bất ý.
Chỉ chờ Trương đại ma đầu đến, tiến vào bên trong Nhất Tuyến Thiên. Đến lúc đó châm lửa làm hiệu, cùng nhau hạ xuống mưa lửa.
Lại giội dầu, đá lăn thêm nổ tung, triệt ‌ để mai táng.
Hoàn mỹ!
Thương Kiếm phái bận bịu khí thế ngất trời, nhưng không có phát hiện, chẳng biết lúc nào, một vị tiểu cô nương thân mang áo đen, tóc tết hai cái sừng đi tới Nhất Tuyến Thiên.
Tiểu cô nương nhìn qua ‌ bộ dáng bảy tám tuổi, con mắt cùng miệng đều rất lớn, răng sắc bén như dã thú, làn da tái nhợt, cơ hồ không có màu máu.
Dưới thân tiểu cô nương là một con thỏ cực kỳ quái dị, lông tóc hiện lên màu đen, con mắt xích hồng, toàn thân đều có vết tích kim ‌ khâu may vá.
Thân cao tám thước, bắp thịt toàn thân từng cục, lại là đứng thẳng mà đi, nhún nhảy một cái.
Cõng bao y phục thật to, tiểu cô nương ngồi trên bả vai, ngừng lại tại chỗ lối vào Nhất Tuyến Thiên, ngẩng đầulên nhìn.
- Hắc Hắc, thế nào?
Tiểu cô nương lệch cái đầu ra, hỏi.
Thỏ đen đưa tay chỉ phía trên, phát ra âm thanh bén nhọn giống như cầm đao và gạch vào tảng đá lớn.
Trong nháy mắt, người của Thương Kiếm Môn cuối cùng phát hiện phía dưới có tiểu cô nương.
Lập tức, không ít võ giả Thương Kiếm Môn khẽ giật mình.
Tình huống như thế nào? Cô bé này làm sao xuất hiện? Vừa mới rõ ràng còn không có mà?
- Ừm, có ma khí!
Chưởng môn Tào Chính chắp hai tay sau lưng, đứng ở trên vách núi cao cao, ở trên cao nhìn xuống, quan sát hết thảy.
Khi hắn thấy rõ ràng tiểu cô nương cùng thỏ đen tử phía dưới, trên mặt không khỏi lộ ra một tia e ngại.
- Ma khí thật mạnh, là ma tu, tất cả mọi người chuẩn bị!
Một tiếng quát chói tai, đệ tử Thương Kiếm Môn nhao nhao đao kiếm ra khỏi vỏ, nguyên khí đầy tràn.
Tiểu cô nương lệch ra cái đầu, nheo mắt lại, cũng nhìn về phía bọn hắn.
- Lại là đám hỗn đản chính đạo, Hắc Hắc, giết bọn hắn!
Tay nhỏ chỉ một cái, thỏ đen tử lại rít một tiếng, chợt nhảy lên một cái, bay lên không hơn mười trượng.
Chân sau trang kiện có lực lại hung hăng đạp một cái trên vách đá dựng đứng, xoay ‌ người một cái, trực tiếp đến phía trên vách núi.
Song quyền mang ‌ theo ngọn lửa màu đen, lông đen toàn thân nổ tung, như mũi tên bắn ra bốn phía.
Chỉ là một cái chớp mắt, đã có một mảnh tu sĩ chính đạo ngã xuống đất, nắm đấm con thỏ vừa ra, Hắc Viêm cuốn lên cuồng phong, trong khoảnh khắc một tên võ giả trực tiếp hóa thành tro bụi.
- Thật mạnh!
- Chưởng môn cứu ta
Tào Chính thấy tình thế không đúng, quát một tiếng chói tai, cầm trong tay kiếm nặng tỏa ra ánh sáng, phi ‌ thân mà đến.
- Ma tu ngươi dám giết đệ tử ta, muốn chết!
Thương Lãng kiếm, Điệp Lãng thức!
Kiếm ra hình như có hình bóng biển cả, nguyên khí như sóng triều cuốn lên, bay nhào xuống.
Thỏ đen ‌ bị một kiếm đánh lui, Hắc Viêm trong tay biến mất.
Tiểu cô nương nhếch miệng lộ ra răng nanh, mắt mang sát khí nồng đậm, nói:
- Không cho phép làm tổn thương thỏ thỏ của ta, Hồng Nguyệt!
Trong mắt chợt lóe sáng, trong mắt tất cả ma tu, thiên địa đột nhiên tối xuống.
Ngay sau đó mặt trời vỡ nát, một vòng Hồng Nguyệt giữa trời.
Giống như nhiếp trụ hồn phách, tất cả mọi người dừng lại.
Chợt, Hồng Nguyệt tựa hồ hiện ra một gương mặt quỷ, chậm rãi mở ra miệng rộng.
Tất cả võ giả bốn phía thì là từng người lộ ra vẻ tái nhợt.
Tảng đáng trên mặt đất, cỏ dại quanh thân, thậm chí núi cao chọc trời đều biến thành Quỷ Thủ, một mực níu bọn hắn lại, sau đó từng tấc từng tấc xé rách.
- A!
Tiếng hét thảm không ngừng, từng người ngã xuống, thật lâu không tiêu tan.

Sau hai canh giờ.
Một đại đội nhân mã xuất hiện ‌ ở chân trời.
Từ xa tới gần, mang theo khói bụi cuồn cuộn, đi vào trước thiên địa sườn núi.
Trong đội ngũ, xe ngựa ở giữa chậm rãi ‌ dừng lại phía trước thiên địa sườn núi.
Trương đại tông chủ vĩ đại lại một lần đi xuống xe ngựa, nhìn xem phiến thiên địa tuyệt cảnh này, lại sinh lòng cảm khái vô hạn, muốn phú một câu thơ.
- Cầm giấy bút đến!
Trương Mạc tâm tình không tệ, cao giọng gọi.
Tử Hoàng trong xe ngựa, thật sự là bó tay rồi.
Nàng còn tưởng rằng Trương đại ma đầu thật muốn lấy tốc độ nhanh nhất một đường đi đến Hắc Phong Lĩnh. Hết chương 211.



Bạn cần đăng nhập để bình luận