Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 108. Độc câu (1)



Chương 108. Độc câu (1)




Ta ghét nhất là những kẻ chính đạo quở trách ta, không làm người tốt, cứ thích làm ma tu.
Là ta muốn thế sao?
Ta muốn thế sao?
Nghĩ thế sao?
Thế sao?
Sao?
— Trích từ Chương 438, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Trương Mạc gật đầu nói: - Tu luyện không tệ. Ai giải thích cho ta một chút, Dương Sở đang làm gì?
Lão Lý nhanh chóng nói:
- Có lẽ là luyện hóa thi quỷ. Xác Cực Âm Thể là thứ tốt, đặc biệt là vừa mới chết, ba hồn bảy phách chưa tiêu tan hoàn toàn, thêm vào đó trước khi chết oán khí ngút trời, có thể luyện ra thi quỷ rất mạnh mẽ. Thậm chí có thể xuất hiện bán quỷ, có thể bảo lưu một phần trí nhớ chiến đấu và năng lực công pháp của kiếp trước.
Trương Mạc ừ một tiếng.
Thì ra là vậy, hắn còn tưởng là Dương Sở muốn tranh nhau cứu sống Sở Nhiễm, xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi.
Chỉ biết Ma tu không thể có người tốt, phỉ phỉ phỉ, trừ ta ra, trừ ta ra thì không có người tốt.
Thôi, đáng thương cho Sở Nhiễm, chết rồi còn không được thanh thản.
Ngươi nói ngươi chết cũng được rồi, sao còn phải thề thốt nữa.
Bây giờ hay rồi, thật sự thành quỷ rồi, thi quỷ cũng là quỷ mà.
Đợi đã, lời thề sẽ không thành sự thật chứ.
Làm quỷ cũng không buông tha cho ta ư?
Nhưng mà, ta cũng là nạn nhân mà.
Trương Mạc cũng không biết phải nói sao nữa, tóm lại là kẻ hãm hại hắn không chỉ đau thể xác, mà còn đau cả đầu óc.
Ở đằng trước, Dương Sở và Dâm Dục Đan bận rộn một hồi, cuối cùng cũng hoàn thành.
Dương Sở lau mồ hôi trên trán, quay lại bên Trương Mạc, nói:
- Chúc mừng Tông chủ, chúc mừng Tông chủ. Lại thêm một thi khôi!
Trương Mạc chậm rãi nói:
- Không phải thi quỷ sao?
Dương Sở nói:
- Tình hình tốt hơn thi quỷ nhiều. Tiếp theo, chỉ cần chờ ma hoàn có hiệu lực, tụ âm thành sát, ánh trăng thấm vào, chờ thi biến là được.
Dâm Dục Đan cũng tiến lên nói:
- Tông chủ, nhiều nhất một, hai tháng nữa là xong.
Trương Mạc nhìn hai người trước mặt, lại nhìn Sở Nhiên bị hai người đặt trên bệ đá trước mặt.
Trong lòng vô cùng phức tạp, trăm mối ngổn ngang.
Sau một hồi im lặng, Trương Mạc cuối cùng lên tiếng:
- Hãy lo cho cô ấy tốt hơn, tốt nhất có thể, hiểu không?
Dương Sở vội vàng nói:
- Chúng ta đã dùng những thứ tốt nhất rồi.
Trương Mạc lắc đầu, tỏ ý lần này các ngươi không hiểu ý ta.
- Tốt hơn nữa!
Trương Mạc lạnh lùng nói.
Nói xong, Trương Mạc quay người, cuối cùng nói:
- Sau này, đừng tìm cho ta nữ nô. Nếu vi phạm, chém!
Từ từ rời đi, bóng lưng từ từ chìm vào bóng tối.
Lão Lý đám người tuy không hiểu, nhưng vẫn cao giọng đáp lại, cúi đầu đi theo.

Quận thành Thanh quận.
Vân Phiến công tử ngồi trên lầu thành nhìn về phương xa, bên dưới tuyết trắng xóa, trời đất một màu trắng xóa.
Nheo mắt lại, Vân Phiến công tử làm động tác như đang quăng cần câu vào không khí.
Miệng khẽ ngâm nga:
- Muôn thành vạn miền chim cô bay, trời đất phân minh, đen trắng biết bao nhiêu. Mưa núi sắp đến gió bắc gào, chính đạo ma đạo, ai thua ai đáng cười. Ta tự sương tuyết câu cá một mình!
- Công tử có nhã hứng!
Sau lưng có người đi tới, chính là Thôi trưởng lão của Chính Nhất tông đang chống gậy.
Vân Phiến công tử quay đầu nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:
- Trưởng lão lại thêm tóc bạc rồi, chú ý sức khỏe nhé, buồn phiền không giải quyết được vấn đề đâu.
Thôi trưởng lão cười khổ hai tiếng nói:
- Xem ra, công tử đều biết rồi.
Vân Phiến công tử chậm rãi nói:
- Chuyện lớn như vậy, sao ta có thể không biết. Tiêu Long đều bị bắt rồi, nội bộ liên quân một mảnh hỗn loạn, Chính Nhất tông các ngươi sợ là giờ đang tranh cãi dữ dội nhất nhỉ.
Thôi trưởng lão mắt lấp lánh nói:
- Chính Nhất tông bất hạnh, trước mất tông chủ, sau mất Tiêu Long, muôn sự đều là số mệnh.
- Còn Sở Nhiễm nữa, tin tức mới nhận được. Sở Nhiễm cũng chết rồi, tự sát mà chết. Ta đã nhìn lầm nàng ta rồi, nàng ta là một nữ tử trung trinh liệt tiết. Ta xin lỗi nàng ta, cũng xin lỗi Chính Nhất tông các ngươi.
Vân Phiến công tử hơi cúi người.
Thôi trưởng lão vội vàng ngăn hắn lại nói:
- Xin lỗi thì không cần. Ta cũng nhìn lầm nàng ta rồi. Đều là ma đầu xảo trá, cố ý thả người ra để làm loạn tầm nhìn của chúng ta. Khiến chúng ta luôn chú ý đến Sở Nhiễm, từ đó không điều tra ra được tên gián điệp thực sự là ai. Thật quá đáng!
Vân Phiến công tử nói:
- Ma đầu xảo trá thì không cần phải nói nhiều, chúng ta đã sớm biết rồi. Hiện tại việc cấp bách là phải đưa ra quyết định, Chính Nhất tông các ngươi có muốn từ bỏ Tiêu Long không?
Thôi trưởng lão nghiến răng nói:
- Từ bỏ, ta đã thuyết phục mọi người rồi, vì đại cục, hãy từ bỏ hắn! Chỉ coi như hắn đã hy sinh vì tông môn.
Vân Phiến công tử như đã sớm đoán được Thôi trưởng lão sẽ đưa ra quyết định như vậy, gật đầu nói:
- Thanh Môn, Bát Phương phái cũng đều nói như vậy. Nhưng ta đều từ chối rồi!
- Cái gì?
Thôi trưởng lão sửng sốt một chút, dường như không hiểu lời của Vân Phiến công tử.
- Công tử, ý của ngài là, để chúng ta không được từ bỏ sao?
Thôi trưởng lão vội vàng hỏi.
Vân Phiến công tử gật đầu nói:
- Tất nhiên là không được từ bỏ. Nếu có thể đổi về được, chẳng phải là tốt nhất sao. Hết chương 108.



Bạn cần đăng nhập để bình luận