Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 605. Ngươi nhìn cái gì? (1)



Chương 605. Ngươi nhìn cái gì? (1)




Hôm qua mới đậu đen rau muống vài vị ‘đại năng’.
Hôm nay đã thấy có một vị ‘đại năng’ dạy người trường sinh đã chết.
Hưởng thọ chưa đến sáu mươi.
Điều này chứng tỏ những gì hắn nói cũng không phải là quá đáng tin.
Còn không cho bổn tông chủ ăn khuya.
Thật đáng bị đập!
Tất nhiên hắn cũng không phải chết vì ăn khuya.
Mà là nói quá nhiều, bị chủ quán bán đồ ăn khuya đánh chết.
Xem đi, không ăn khuya mới có hại cho sức khỏe.
— Trích từ Chương 3642, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.

Nghe đến đây, trưởng làng của hai thôn đều thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là giết địch lập công rồi.
Tất nhiên công lao này họ không dám nhận, mở miệng liền nói là nhờ tông chủ có đức, trời giáng điềm lành giết địch.
Trương tông chủ có đức hay không, Trần Tiểu Tiểu không biết.
Tóm lại là chuyện này xem ra cứ thế đẩy lên đầu tông chủ.
Cuối cùng, Trần Tiểu Tiểu dẫn người tìm thấy Đạt Diệt trên bờ, và xác định được thân phận của Đạt Diệt.
Nghe hai trưởng làng đẩy đưa lẫn nhau, miệng thì liên tục nói tông chủ gì đó.
Đạt Diệt lập tức nghĩ lệch lạc. Hóa ra mình bị mắc mưu rồi.
- Quá hèn hạ, Trương đại ma đầu cư nhiên ở Thanh quận còn đặt bẫy như thế này, ta không phục, không phục!
Đạt Diệt không hề cho rằng mình bước sai, mới dẫn đến tinh nhuệ bị diệt. Hắn chỉ cho rằng đây là âm mưu của Trương đại ma đầu.
Đều nói Trương đại ma đầu quỷ kế đa đoan, lại vô cùng gian xảo.
Hôm nay thử một lần, quả nhiên đúng như vậy.
Trần Tiểu Tiểu tuy rằng còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Nhưng thấy hắn chửi rủa tông chủ như vậy, thì không thể để hắn sống được.
Một chiêu Huyết Nguyệt xuất hiện, lập tức nổ tung đầu đối phương.
- Ngu ngốc, chỉ có thế mà còn muốn tập kích. Tông chủ cho dù không có ở đây, cũng có thể giết chết ngươi.
Trần Tiểu Tiểu từ từ viết lại những gì mình thấy, đặc biệt ghi rõ, đối phương bị tông chủ thiết kế giết chết. Sau đó buộc giấy vào chân quạ đen, truyền tin về tông môn.
Không cần một ngày, báo Hỗn Nguyên đã bắt đầu đưa tin về vụ việc này.
Tiêu đề lớn!
《Quốc quân Dạ Lạc tử vong, tông chủ xả nước giết địch!》.
Chỉ nhìn vào tiêu đề này thôi, biết bao nhiêu người đã ngay lập tức mua hết báo. Đều muốn xem tông chủ ‘xả nước’ như thế nào.
Sau khi đọc xong thì phát hiện, đúng là thật sự xả nước.
Mọi người không khỏi thất vọng não nề.
Thôi, giết một tu sĩ của tiểu quốc nào đó, làm sao có thể thú vị bằng việc xem chuyện bên lề của tông chủ.
Ngày hôm sau, Trương Mạc nhìn tờ báo thì ngơ ngác.
Bản tông chủ xả nước sao?
Chuyện vớ vẩn này có liên quan gì đến bản tông chủ không?
Đừng có thua rồi lại nói là bản tông chủ làm nhé.
Làm cái gì thế, bản tông chủ lần này thực sự chẳng làm gì cả.
Những người của tiểu quốc này, đầu óc đúng là có vấn đề.
Rõ ràng là bị dân làng hãm hại chết, lại cứ khăng khăng nói là bản tông chủ bày mưu.
Đúng là đi trên đường giẫm phải c(t, cũng bảo là bản tông chủ cố tình ị ra đấy.
Bệnh hoạn!
Trương Mạc bất lực lắc đầu.
Thôi, có câu là năng lực càng lớn, thì cái nồi càng to.
Khốn nạn thật.
Gấp tờ báo lại, ung dung quệt một cái ở bên dưới.
Trương Mạc kéo quần lên, vẻ mặt khinh thường.
Vân Phiến công tử à, nếu ngươi chỉ có chút thủ đoạn này, thì bản tông chủ thật sự coi thường ngươi.
Một tiểu quốc nhỏ nhoi, cũng dám xâm phạm biên giới của ta.
Bản tông chủ dù ngu nhưng nhất định phải giết a.

Bên kia.
Quốc quân Nam Ly quốc Khố Nghĩa, nhìn tờ Hỗn Nguyên báo mới ra lò, vẻ mặt khinh thường.
- Đã biết Dạ Lạc quốc thành sự không có bại sự có thừa. Nhất định phải tiến vào cái thôn gì, độ cái sông gì. Lần này tốt rồi, bị Trương đại ma đầu bày bẫy rập, một nồi bưng đi. Chúng ta phải hấp thu giáo huấn chứ.
Một đám thuộc hạ của Khố Nghĩa gật đầu lia lịa, rồi lau mồ hôi trên trán.
Khi biết được quốc quân Dạ Lạc quốc đều đã chết, trong lòng bọn họ tự nhiên hoảng sợ.
Bây giờ nhìn thấy tờ báo ghi chép chi tiết về cái chết của đám người Dạ Lạc quốc. Bọn họ càng cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Thật là đáng sợ!
Trương đại ma đầu thế mà còn thiết hạ bẫy rập như vậy tại Thanh quận.
Thần hồ kỳ kỹ đơn giản, hóa thành vô hình.
Nếu không thì tốt hơn là không nên tiếp tục.
Không kìm được, có mấy thuộc hạ muốn khuyên nhủ quốc quân Khố Nghĩa của họ.
Bây giờ bọn họ cảm thấy nếu tiến lên nữa, thực sự chỉ là đi tìm chết mà thôi.
Khố Nghĩa trông thì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thực ra ngón tay cầm tờ báo đang run nhẹ.
Đây đâu phải đi tập kích.
Đây là đến giao đồ ăn.
Thanh quận đó, quả thực chính là ma quật, không đúng, hẳn nên nói căn bản chính là ma quật.
Hay là, rút lui?
Khố Nghĩa có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục tiến lên.
Tuy nhiên, tuyệt đối không thể đi theo con đường bình thường nữa. Phải đi theo những con đường núi không ai đi qua, rừng rậm gì đó, vòng càng lớn càng tốt, càng ít người càng tốt.
Đây là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra, theo hắn thấy thì Thanh quận bây giờ toàn là ma tu.
Những người dân thường cũng đều là ma tu.
Phải đề phòng, nhất định phải đề phòng thật cẩn thận.
Đi xuyên qua giữa rừng núi, chưa đầy mấy ngày, bọn họ thật sự đã vòng vào bên trong Thanh Quận. Hết chương 605.



Bạn cần đăng nhập để bình luận