Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 117. Chế phục (1)



Chương 117. Chế phục (1)




Ta chết rồi, ta lại sống lại rồi.
Đánh ta đi, đánh ta đi, lại đánh ta đi.
- Trích từ Chương 5316, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Nhưng không có thứ gì thực sự có thể ngăn cản được Sở Nhiễm. Động tác của cô ta rất nhanh nhẹn, bản năng chiến đấu vô cùng cường đại, hầu như không có ma tu nào có thể ám toán nàng.
Nhìn thấy vòng vây của đám ma tu sắp bị phá vỡ, Trương Mạc cảm thấy nếu mình còn đứng đây xem náo nhiệt nữa thì mình sẽ tự biến mình thành náo nhiệt mất.
Ngay lập tức lùi nhanh về phía sau, nhưng cũng ngay lúc này, Sở Nhiễm lại ra một vuốt đánh lui một tên ma tu, sau đó liếc mắt nhìn thấy Trương Mạc.
Bốn mắt nhìn nhau, cảnh tượng nhất thời dừng lại.
Vẻ mặt Trương Mạc đầy đờ đẫn, ngây người đứng tại chỗ.
Hắn nhìn vào mắt Sở Nhiễm, không thấy thứ gì khác, chỉ có ‘điên cuồng’.
Xong rồi, sắp toi mạng rồi!
Trái tim Trương Mạc đập thình thịch, trong đầu chỉ có một câu ‘Đừng có lại đây’.
Nhưng đáng tiếc, sự việc không như mong muốn, hiện thực luôn tàn khốc và vô tình, căn bản sẽ không nói nhiều với ngươi.
Nhìn thấy Trương Mạc, Sở Nhiễm lập tức hóa thành một luồng huyết quang lao tới.
Trương Mạc hoàn toàn ngơ ngác, thậm chí còn quên mất cả việc thi triển tuyệt chiêu của mình.
Hắn tưởng mình sẽ chết ngay lập tức, nhưng khoảnh khắc sau, hắn lại thấy Sở Nhiễm túm lấy hắn, sau đó hóa thành huyết quang rời đi, chạy thẳng về hậu điện.
- Tông chủ!
- Mau cứu tông chủ!
- Chết tiệt, tông chủ bị bắt đi rồi.
- Tông chủ sẽ không sao chứ? Chúng ta có nên chia của rồi bỏ trốn không?
- Bỏ trốn cái đầu ngươi!
Dương Sở bỏ lại lão Lý, vội vàng dẫn người chạy về hậu điện.
Còn bên này, Trương Mạc cảm thấy mình như đang bay. Tiếp đó liền bị Sở Nhiễm kéo vào trong hậu điện, còn tiện tay đóng cửa lại.
Rầm một cái, Sở Nhiễm xé tan quần áo của Trương Mạc, sau đó ném hắn xuống đất.
- Ngươi làm gì vậy?
- Ngươi muốn giết ta hay chơi ta? Ta đường đường là tông chủ, tuyệt không chịu nhục.
- Chết tiệt, cô làm thật sao?
- Lại một trò này nữa!
- Chết tiệt, Bất động như sơn.
Động tĩnh bên trong không nhỏ, bên ngoài Dương Sở cùng mọi người chạy tới cửa, liền nghe thấy tiếng động ở bên trong.
- Đợi đã, âm thanh này có chút quen quen, hình như đã từng nghe thấy vào một buổi tối nào đó.
- Đừng có ai nhúc nhích, tông chủ đang hàng phục bán quỷ, mọi người tản ra cho ta.
Dương Sở lại cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, xác định không sai.
Vỗ đùi một cái, Dương Sở hiểu ra rồi.
- Chết tiệt, sao ta lại quên mất chứ? Bán quỷ có thể sẽ để lại một phần ký ức chiến đấu. Ừm, quả nhiên chỉ có tông chủ mới có thể hàng phục được nó.
Bên ngoài, những ma tu khác hoàn toàn không biết bên trong đang diễn ra một ‘cuộc chiến’ như thế nào.
Nghe Dương Sở nói vậy, trong lòng không khỏi thán phục.
Vẫn là tông chủ đại nhân lợi hại.
Hai canh giờ sau.
Trương Mạc ngồi trên ghế, tay run run cầm cốc, uống một ngụm nước.
Trên mặt đất, Sở Nhiễm nằm đó, vẻ mặt đờ đẫn, không còn chút khuynh hướng tấn công nào nữa.
Cảnh tượng có vẻ hơi quen thuộc, ngay cả cơn đau cũng vậy.
Cái gọi là một cốc nước sau khi sự việc xảy ra, đau đến mức chỉ còn nước mắt.
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.
Cảm giác như sắp bị lột da rồi.
Làm tông chủ khổ quá, nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự sẽ mài sắt thành kim rồi, mài thành kim, kim.......
Đặt cốc nước xuống, Trương Mạc vội vàng đến bên giường thay một bộ quần áo, hắn không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
Ai biết được Sở Nhiễm có quay lại lần nữa không.
Cô ta là thân xác ‘thi quỷ’, vô cùng mạnh mẽ.
Trương Mạc không muốn bị hút thành thi quỷ.
Có câu: Đường quanh co thông đến nơi thanh u, ngàn chim bay tuyệt.
Có câu: Gái đẹp tuổi đôi tám thân hình mềm mại, thắt lưng đeo kiếm chém kẻ ngu si.
Có câu: Vòng eo của nữ tử, con dao cạo xương.
Có câu...... Thôi được rồi, chỉ biết có mấy câu này thôi.
Trương Mạc càng nghĩ càng sợ, khép chân lại đi ra ngoài.
Vừa mở cửa lớn, đã thấy Dương Sở đứng trước cửa.
- Tông chủ, bắt được rồi sao?
Môi Trương Mạc hơi run rẩy.
Còn bắt được, hắn vẫn luôn ở ‘dưới’.
Đại trượng phu không nhắc đến chuyện dũng cảm, vẫy tay, Trương Mạc chỉ vào Sở Nhiễm phía sau mình nói:
- Nhanh chóng giải quyết đi!
Dương Sở lập tức vẫy tay ra hiệu:
- Tất cả qua đây, Tông chủ đã chế ngự được nữ quỷ, nhanh lên, mang xích lại đây. Sợ gì, nhanh lên.
Một nhóm ma tu dưới sự chỉ huy của Dương Sở, cẩn thận xông vào.
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Sở Nhiễm, vội vàng ra tay trói cô ta lại. Sau đó, nhấc cô ta lên và chạy ra ngoài.
- Tông chủ, lần này nếu không có ngài, tông môn có lẽ sẽ thực sự đại loạn!
Dương Sở lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nói.
Trương Mạc nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giải thích cho ta, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Dương Sở nghe thấy giọng điệu không tốt của Trương Mạc, vội vàng quỳ xuống nói:
- Tông chủ, là chúng ta sai. Chúng ta theo chỉ dẫn của ngài, cố gắng làm tốt nhất có thể cho cô ta. Vì vậy, chúng ta đã tìm đến Dâm Dục Đan và Lão Lý để nghiên cứu cách chế ngự bán quỷ, còn sử dụng cả Thiên Sát Châu mà Sư Ma để lại. Hết chương 117.



Bạn cần đăng nhập để bình luận