Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 168. Cướp đan (1)



Chương 168. Cướp đan (1)





Nếu để ta huy hoàng, ta nhất định sẽ cuồng hơn cả trời.

Từ nay cưỡi gió đạp sóng không cần mái chèo.

Hoàn toàn nhờ một chữ, sóng!

— Trích từ Chương 4804, 《 Nhật ký của ta 》 Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma.


Xem đi, xem đi, hãy xem buổi đấu giá này một cách đàng hoàng, không biết bất giác, hãy hiến dâng linh hồn của các ngươi cho ta đi!

Trên đài cao, tiểu lão đầu Dâm Dục Đan búng ngón tay, mấy tên ma binh đẩy một chiếc xe gỗ lên đài cao.

Trên xe nhỏ có một thứ được đậy bằng nắp sắt, Dâm Dục Đan lớn tiếng nói:

- Không nói nhảm nữa, thưa các vị, hôm nay khai mạc báu vật đầu tiên!

Dâm Dục Đan đột ngột mở nắp ra, lập tức để lộ thứ đồ bên trong.

- Một chiếc quần lót Thánh Bảo, thực sự đến từ vị đại nhân kia. Có nhiều công dụng như tráng dương, tỉnh táo, mua về mặc thì yên tâm, dùng thì thoải mái, treo trong nhà thì vui vẻ. Khi cần thiết, thậm chí có thể cứu mạng cả nhà, ta nói mọi người đều hiểu mà. Giá khởi điểm là năm trăm lượng bạc trắng, bắt đầu!

Trương Mạc nhất thời nghe mà choáng váng.

Cái quái gì vậy?

Tại sao cái quần đùi này trông quen mắt thế?

Lão Lý bên ngoài đang uống nước, vừa nhìn thấy bảo vật đầu tiên, lập tức phun hết nước ra ngoài.

Chết tiệt, Dâm Dục Đan, ngươi không muốn sống nữa rồi.

Ngươi không biết hôm nay Tông chủ có mặt ở đây sao? Ngươi dám bán cái quái gì vậy.

Bình thường cũng thôi đi, hôm nay không phải là muốn chết sao?

Xong rồi, xong rồi.

ngươi Đan, tên khốn nạn này, nguoiw hại ta.

Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo.

Giọng nói của Trương Mạc trong phòng vang lên.

- Lão Lý, vào đây cho ta!

Một câu nói, suýt nữa đã làm gián đoạn tiếng đàn. Thiên Mị Nhi đang tập trung chơi đàn, đang định mượn tiếng đàn dùng nguyên khí quấn lấy thân thể Trương Mạc, thì khoảnh khắc tiếp theo, Trương Mạc đột nhiên quát to.

Tiếng gầm của hắn khiến nàng rùng mình.

Lại tới sao?

Bên ngoài, lão Lý lăn lộn, bò trườn xông vào.

Nhìn sắc mặt của Trương Mạc, ai cũng biết là mọi chuyện đã hỏng bét rồi.

- ......

Trương Mạc chỉ vào bục cao hỏi: - Dâm Dục Đan đang bán thứ gì vậy? Giải thích cho ta nghe xem?

Mồ hôi trên mặt lão Lý túa ra, lắp bắp nói:

- Hàng giả, là hàng giả, Tôn chủ!

- Ngươi chắc chứ? Ta nhìn rõ lắm, kiểu dáng, màu sắc, thậm chí cả vết mòn đều giống hệt nhau, đây chính là quần cộc của ta. Lão Lý, ngươi muốn chết đúng không, ta sẽ ngay lập tức cho ngươi về tầng hai của ngục tối tông môn để hối lỗi, ngươi có tin không!”.

Lão Lý lập tức quỳ xuống, ôm lấy đùi Trương Mạc nói:

- Tông chủ, tất cả đều là chủ ý của Dâm Dục Đan, hắn nói như vậy mới bán được tiền. Ta cũng bị hắn lừa.

Phía sau, Thiên Mị Nhi từ từ mở to miệng.

Nàng vừa nghe thấy gì vậy?

Bán ~ quần ~ cộc ~?

Trời ơi, tai ta, tai ta bị ô uế rồi!



Sắc mặt Trương Mạc rất khó coi, hậu quả rất nghiêm trọng.

Cắn răng, Trương Mạc hỏi:

- Hai người các ngươi đã làm chuyện này bao nhiêu lần rồi? Nói thật cho ta biết.

Lão Lý mang theo giọng khóc đáp:

- Không nhiều lắm. Chỉ khoảng ba năm lần thôi.

- Rốt cuộc là ba lần hay năm lần?

Trương Mạc lại hỏi.

Lão Lý nhỏ giọng nói:

- Mười lăm lần!

Mắt Trương Mạc mở to, chết tiệt, chẳng trách đám người này thích thay quần áo mới cho hắn, còn mỹ danh rằng, Tông chủ thay quần áo mới, tông môn có khí thế mới.

Thì ra là có tính toán nhỏ nhặt!

Đợi đã, hình như hắn có thay đi chăng nữa, cũng không thay đến mười lăm cái quần đùi chứ.

Trương Mạc trừng mắt nhìn Lão Lý, Lão Lý nhẹ giọng nói:

- Tông chủ, quần của ngài, chúng ta chỉ bán được hai ba cái thôi. Còn lại, thực ra đều là của ta và Dâm Dục Đan treo danh nghĩa là của ngài thôi. Hôm nay ước tính là dịp trọng đại, nên Dâm Dục Đan mới lấy hàng thật ra.

Mí mắt Trương Mạc giật giật. Trong lòng chỉ có hai chữ:

- Gian thương!

Thiên Mị Nhi phía sau cũng hết nói nổi, cô không khỏi nghĩ, những người mua phải hàng giả, nếu biết được sự thật, chắc sẽ tự sát mất.

Ừ, chắc chắn sẽ tự sát!

Trương Mạc vỗ đầu Lão Lý nói:

- Hai người các ngươi đúng là biết làm ăn. Đã biết làm ăn như vậy, thì hãy nộp gấp ba số tiền các người kiếm được trong năm nay cho ta, nộp lên tông môn, thiếu một đồng, ta sẽ trói hai người đến ngã tư trung tâm, để mọi người lấy roi quất!

Lão Lý liên tục trả lời, tỏ ý nhất định sẽ nộp tiền, cái mặt giày thối đó, giờ đã hoàn toàn biến thành mặt khổ qua dài ngoằng.

- Cút!

Đá văng Lão Lý, Trương Mạc không vui tiếp tục xem đấu giá.

Thiên Mị Nhi phía sau cũng đang điều chỉnh tâm trạng chết tiệt của mình.

Thật sự là không thấy không biết, thấy rồi mới giật mình, thì ra nội bộ Thiên Ma Tông lại đồi bại như vậy.

Thật sự là trên bảo dưới nghe, Tông chủ xảo trá, thuộc hạ đê tiện, quả nhiên là rắn rết một ổ.

Định thần lại, Thiên Mị Nhi tiếp tục gảy đàn.

Trương Mạc thì nhìn giá quần đùi của mình vẫn không ngừng tăng cao. Đến lúc này, đã có người trả giá một nghìn lượng.

Trương Mạc trừng mắt nhìn, hắn muốn xem xem, rốt cuộc là ai có tiền lại biến thái như vậy, lại muốn bỏ tiền lớn mua quần đùi của hắn.

Nhìn kỹ lại, thì thấy một tráng hán cao lớn thô kệch, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn đang vung vẩy tấm bảng số trong tay, liều mạng nâng giá, xem ra là quyết tâm giành cho bằng được.

Hết chương 168.



Bạn cần đăng nhập để bình luận