Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1157 - Tông chủ sinh rồi!



Chương 1157 - Tông chủ sinh rồi!




Sáng sớm tu luyện thì tốt hơn.
Hay là tối tu luyện thì tốt hơn.
Nói chung phải xem công pháp, xem bảo vật, xem địa điểm.
Còn bản tông chủ thì khác.
Bản tông chủ chủ yếu xem hôm nay muốn ăn đậu phụ hay là đồ nướng đêm!
Còn tu luyện ư?
Tu luyện cái gì?
——Trích từ Chương 1599, 《Nhật ký của ta》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Ngày hôm sau.
Trương đại tông chủ lặng lẽ rời khỏi Vô Cực quốc.
Tả Thu vậy mà không đến tiễn, đúng là hơi hẹp hòi.
Có phải chỉ lấy của hắn mấy thứ không.
Còn mấy bảo vật nữa.
Cuối cùng còn khiến hắn tức đến tái mặt.
Chỉ có vậy thôi.
Thế là không đến, khiến Trương Mạc vô cùng thất vọng.
Ban đầu còn nghĩ trước khi đi sẽ moi thêm của hắn một khoản.
Thôi, đúng là keo kiệt.
Những người khác của Vô Cực minh càng không thể đến tiễn, đều mong tránh xa hắn càng tốt.
Không đến tiễn hắn một khúc tiễn vong đã là tốt lắm rồi.
Nhân hoàng cũng không đến, nhưng lại sai người đưa cho hắn một mảnh giấy.
Trên đó là chữ viết rồng bay phượng múa của nhân hoàng.
- Nữ. . . Ngàn vạn? Thi đấu. . . Thiếu.
Trương Mạc hơi không hiểu.
Viết cái gì đây, cái gì, cái gì.
Thô tục, thật là thô tục.
Không ngờ Nhân hoàng mày rậm mắt to, vậy mà cũng là ‘Người trong đồng đạo”, phỉ phỉ phỉ, nhầm rồi, phải là ‘kẻ thô lỗ” mới đúng.
Thang Cát bên cạnh nghe thấy có gì đó không ổn, ‘Nữ ngàn vạn” là sao.
Nhân hoàng còn có sở thích này nữa à, không ngờ tới.
Nhận lấy mảnh giấy từ tay Trương Mạc rồi nhìn.
Thang Cát suýt chút nữa là rớt cả hàm.
- Tông chủ, Nhân Hoàng viết là, An đắc quảng hạ thiên vạn gian, Đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan! (*)
(*Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn,
Để giúp cho các hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ)
Trương Mạc trợn mắt nói:
- Phải không?
Nhanh chóng cầm lại xem, Trương Mạc phát ra một tiếng ‘ồ” dài.
Sau đó nói với Thang Cát:
- Bản tông chủ sao có thể không nhận ra được, đây đều là để thử xem văn hóa của ngươi thế nào.
Cũng được, ngươi rất tốt!
Thang Cát lập tức không nói nên lời, may là bây giờ hắn cũng không thể biểu lộ cảm xúc gì, nên không lo tông chủ nhìn ra hắn thực ra rất muốn trợn mắt.
- An đắc quảng hạ thiên vạn gian, Đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan!
Trương Mạc mỉm cười, rồi đọc lại nhiều lần.
Thang Cát bên cạnh vội nhắc lại:
- Là hàn sĩ, không phải nữ sĩ đâu tông chủ.
- Giống nhau cả thôi, đều giống nhau.
Trương Mạc trịnh trọng gấp mảnh giấy lại, rồi cất đi.
- Được rồi, trở về Nguyệt Ẩn quốc!
……
Nguyệt Ẩn quốc.
Trụ sở Thiên Thần tông.
Tuy thuộc về Thần cung, nhưng đây lại là nơi duy nhất không nghe lệnh điều động của Thần cung.
Nơi này chỉ nghe lệnh của một người, đó chính là tông chủ Thiên Thần tông, Trương Lão Bát.
Trương đại tông chủ ở bên ngoài bôn ba, bận rộn với đủ loại ‘thành danh”.
Mấy năm nay ở Nguyệt Ẩn quốc, về cơ bản đều do đại trưởng lão Thiên Thần tông, lão trọc nắm giữ, nhiều nhất là thêm một người có thực lực của trưởng lão, nhưng chưa có danh phận trưởng lão là Đầu Trâu.
Hai người này từ khi theo Trương đại tông chủ, thì cuộc sống ngày càng tốt lên.
Đặc biệt là Trương đại tông chủ còn cơ bản không quản lý việc gì.
Vì vậy, hai người họ gần như đã trở thành ‘nhất ngôn cửu đỉnh”.
Cụ thể là, ai dám không nghe lời, lão Trọc sẽ tìm người dùng chín cái đỉnh lớn đập chết hắn.
Người bình thường không chịu nổi ba cái đỉnh, sẽ bị đập gục, không thể đứng dậy được nữa.
Vì vậy còn gọi là ‘tam túc đỉnh lập”!
Đại quyền trong tay, mấy năm nay lão Trọc béo lên trông thấy.
Đầu Trâu thì khỏi phải nói, trước kia gầy đến mức chỉ còn xương, bây giờ đã thành một con bò mập mạp.
Hai người ở Nguyệt Ẩn quốc cũng làm khá tốt.
Thực hiện nghiêm túc mệnh lệnh của Tông chủ.
Ở Nguyệt Ẩn quốc, cứ chăm chỉ trồng trọt, xây dựng, thu phục ma tu, để chúng làm việc đàng hoàng.
Sau đó dùng cách chia đất, thu hút người dân các nước lân cận đến định cư, đồng thời để Tiểu Hứa đăng báo trên Thiên Thần báo về những thay đổi của Nguyệt Ẩn quốc trong những năm gần đây.
Cứ như vậy, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Nguyệt Ẩn quốc từ một quốc gia ma tu thuần túy, nơi khét tiếng, dần trở thành một quốc gia bình thường.
Mặc dù ma tu vẫn còn có kẻ tay chân ngứa ngáy, gây chuyện, nhưng về cơ bản đều bị đàn áp mạnh mẽ.
Đặc biệt là sau khi ‘thú cưỡi riêng” của Tông chủ, Thủy Kỳ Lân được Nguyệt Điện đưa về (ăn quá nhiều, không đưa về không được).
Ma tu dám gây chuyện, tất cả đều phải chịu ‘rửa tội” của Thủy Kỳ Lân (ai không sợ chết thì cứ thử, vừa hay Thủy Kỳ Lân đại gia cần tiêu cơm).
Cứ tiếp tục như vậy, chỉ trong vài năm nữa, Nguyệt Ẩn quốc biết đâu có thể trở thành một quốc gia giàu có.
Nhưng gần đây, tình hình có chút không ổn.
- Trưởng lão, Đại trưởng lão. Ma tu của U Uyên lại đến gây chuyện rồi!
- Đại trưởng lão, Nhị Lăng Tử lại bị ma tu của U Uyên bắt đi, lần này chúng muốn đất đai.
- Đại trưởng lão, Thủy Kỳ Lân đánh nhau với ma tu của U Uyên, ngài mau đến xem đi.
……
Tin tức không hay liên tiếp truyền đến tai lão Trọc.
Lão Trọc lập tức cảm thấy tóc mình sắp không giữ được nữa rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận