Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 122. Không hối tiếc



Chương 122. Không hối tiếc





Đầy ắp trí tuệ trong đầu, khiến mặt ta căng ra.

--- Trích từ Chương 6437, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Cỗ xe ngựa vẫn đang phi nước đại, hướng thẳng về phía Cổ Cảng Thành.

Khi Dương Sở và mọi người rời khỏi Tiểu Thánh Sơn, một tấm mật thư đã được đưa từ chân núi Thiên Ma tông đến Quận thành Thanh quận.

Những ngày gần đây Vân Phiến công tử luôn đợi, chờ tin tức cuối cùng đến.

Mặc dù cục diện đã định, con cá lớn đã lọt lưới, nhưng nếu không đợi được tin tức cuối cùng, vẫn có chút lo lắng.

Ngồi trên tường thành, Vân Phiến công tử bỗng nhìn thấy một người một ngựa phi đến.

Ngựa chưa đến cổng thành, Vân Phiến công tử đã vội đứng dậy.

- Đến rồi, thư đến rồi!

Từ trên tường thành, hắn nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp đất.

Thám tử vừa mới từ trên ngựa xuống, lấy ra một bức thư, chưa kịp nói gì đã thấy lá thư trong tay bị Vân Phiến công tử giật lấy.

Trong thư chỉ có bảy chữ ‘Thiên Ma tông tinh nhuệ xuất kích!’

Vân Phiến công tử nhìn bức thư, trước tiên là bật cười, sau đó nói liên tục ba tiếng ‘Tốt, tốt, tốt!’

Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của hắn, đối phương đã hành động.

Muốn bọn chúng hành động, nếu không hành động, cục diện này phải giải quyết như thế nào.

- Người đâu, đánh trống tập hợp!

Vân Phiến công tử gầm lên một tiếng, tin tức nhanh chóng truyền khắp quận thành.

Rất nhanh, các trưởng lão, cao thủ của các môn phái lớn đều tập hợp lại một chỗ, tất cả đều đến đài điểm tướng ở cổng thành.

Vân Phiến công tử từ từ bay khỏi bục cao, giang rộng đôi tay, ngẩng cao đầu, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người có mặt.

- Chư vị, kể từ khi Vân Phiến đến Thanh Quận, đã nhiều lần giao chiến với Thiên Ma tông, liên tiếp thất bại, vô cùng nhục nhã. Ma đầu thế lớn, tàn hại bách tính, hãm hại chính đạo, mặc dù ta chết vạn lần, nhưng vẫn phải đấu tranh với hắn đến cùng! Hôm nay, trời cao cuối cùng cũng đứng về phía chính đạo, đây sẽ là trận chiến cuối cùng, là tiếng thét cuối cùng của Thanh Quận. Chúng ta sẽ chết, nhưng chết vì chính đạo, chúng ta sẽ chết, nhưng nến sẽ thắp sáng bóng tối. Các ngươi thấy không? Bên kia chính là hướng của Thiên Ma tông, hôm nay, ta chỉ có một yêu cầu, chiếm lấy nó, đánh bại nó, tiêu diệt nó. Thanh Quận tồn tại mãi mãi, chính đạo bất diệt! Xuất phát!

Tiếng hét cuối cùng, Vân Phiến công tử dẫn đầu bay ra khỏi thành.

Tất cả mọi người lật mình lên ngựa, cầm chắc binh khí, theo sau Vân Phiến công tử xông ra khỏi Thanh Quận.

Thôi trưởng lão cũng có mặt trong đám đông, ánh mắt có phần kích động.

Cuối cùng cũng đến ngày này rồi, lão phu muốn là người đầu tiên san bằng Thiên Ma tông.

Vứt bỏ cây gậy, Thôi trưởng lão nhảy lên ngựa, phi nhanh đi.

Trên bầu trời, Vân Phiến công tử hào khí bừng bừng, trút bỏ nỗi ưu sầu trong lòng.

Tinh nhuệ của Thiên Ma tông đều đã tiến đến Cổ Cảng Thành, đi đối đầu với đội quân tiếp viện không tồn tại, chờ đợi cao thủ của Thiên Ma tông chỉ còn là một vụ nổ, một vụ nổ sẽ làm chấn động toàn bộ Thanh Quận. Tử Viêm Lôi Hỏa thạch trên bảo thuyền sẽ được Hỏa Vân trưởng lão đốt cháy ngay khi nhìn thấy đám ma tu.

Đến lúc đó, ma tu của Thiên Ma tông, bất kể là ai, đều sẽ bị Tử diễm thiêu thành tro tàn, bị nổ chết ngay tại chỗ.

Kể cả ma đầu kia cũng không được, kể cả cao thủ của Thiên Ma tông đều đến thì cũng không thể cản.

Chỉ cần chúng dẫn theo người chặn giết, chỉ cần chúng đến Cổ Cảng Thành, mọi chuyện đã được định.

Kể cả khi phải phá hủy nửa tòa cổ Cảng thành, kể cả khi phải chết thêm nhiều bách tính, Vân Phiến hắn vẫn sẵn sàng gánh chịu tiếng xấu này, vì chiến thắng.

Trong khi đó, liên quân chính đạo như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào Thiên Ma tông.

Phá thành, hủy sơn, diệt Ma tông!

Đây chính là trận chiến cuối cùng.

Đã phân cao thấp cũng quyết sống chết.

Ma đầu, ngươi xong đời rồi!

Cùng lúc đó.

Trương Mạc trên xe ngựa vẫn chưa nghĩ ra cách vạn toàn, mà đoàn người của hắn thì đã gần đến Cổ Cảng thành.

Hành trình đã đi được hơn nửa, nhiều nhất chỉ còn một hai ngày nữa là tới. Vừa kịp vào trước ngày kinh trập, vừa kịp hoàn thành việc chặn đánh viện quân.

Với tốc độ này, Dương Sở vẫn còn chưa hài lòng, vẫn thúc giục suốt dọc đường.

Còn Trương Mạc thì cảm thấy tử kỳ của mình đã gần, càng đến gần Cổ Cảng thành, hắn càng thấy mình sắp xong đời.

- Dừng lại, dừng lại!

Bỗng nhiên, Trương Mạc ra lệnh dừng xe ngựa. Tất cả mọi người lập tức dừng lại theo.

- Tông chủ, xin hãy chỉ thị!

Dương Sở xuống ngựa nhanh chân đến trước mặt Trương Mạc, khom người hành lễ.

Trương Mạc nhìn vẻ trung thành của Dương Sở, ánh mắt có chút phức tạp, thực sự không biết phải nói gì.

Quả là một thuộc hạ trung thành, nhưng sao lại ngu ngốc đến vậy chứ?

Một là hắn, một là Lão Lý.

Nói ra thì đều là những công thần của Thiên Ma tông.

Một tên khiến hắn đau toàn thân.

Một tên khiến hắn đau đầu.

Đừng gọi là Thiên Ma tông nữa, từ nay đổi tên thành Lừa Đảo tông luôn đi.

- Chúng ta đến đâu rồi?

Trương Mạc nhẹ giọng hỏi.

Dương Sở quan sát xung quanh rồi nói:

- Sắp đến Khúc Thành rồi. Nếu nhanh một chút thì chỉ còn một ngày nữa là đến Cổ Cảng thành. Tông chủ, ngài thấy tốc độ chậm sao?

Trương Mạc giật giật khóe mắt, còn chậm ư? Còn chê chậm hả?

Chẳng lẽ không biết đây là đi đầu thai à.




Hết chương 122.



Bạn cần đăng nhập để bình luận