Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1252 - Cho mượn địa bàn (2)



Chương 1252 - Cho mượn địa bàn (2)




Trong lòng thầm nghĩ, đây đều là những địa bàn mà hắn ‘liều mạng’ giành được, sao có thể dễ dàng để người khác lấy mất.
Mượn cũng không được.
Một tơ một hào cũng không được.
- Đừng nóng vội, để ta xem nào.
Kiếp Tam cầm thư tín, liếc mắt nhìn rồi cười nói:
- Ồ, bây giờ Tả Thu khá lịch sự đấy. Còn biết cướp địa bàn của người khác, phải chào hỏi người ta trước đã. Trương huynh đệ, có nên xử lý hắn không? Ta thấy vẫn nên cân nhắc kỹ đã.
Trương đại chủ sự lập tức phun nước bọt nói:
- Dám động vào địa bàn của ta, ta lập tức phái tất cả thần sứ của Thần cung đi. Để bọn chúng..... Khoan đã, không đúng rồi.
Nói được một nửa, Trương đại chủ sự đột nhiên phản ứng lại.
Có vấn đề trong này!
Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, Trương đại chủ sự vỗ đùi nói:
- Phái người của Thần cung đi, chẳng phải lại giao địa bàn vào tay Thần cung rồi sao.
Một câu nói khiến Thang Cát và Lão trọc cũng phản ứng lại.
- Đúng vậy, tông chủ. Nếu người của Thần cung đi giúp chúng ta đánh, thì tám phần là rất khó lấy lại địa bàn.
- Có lý lắm tông chủ. Hay là chúng ta tự mình lên đi, tông chủ ngươi đánh trận đầu, chúng ta yểm trợ cho ngươi.
Lão trọc đấu chí hừng hực.
Nhưng lời hắn nói, không nghi ngờ gì nữa là khiến Trương đại chủ sự lập tức bình tĩnh hẳn lại.
Còn muốn bản tông chủ đánh trận đầu, các ngươi muốn ăn tiệc mừng bản tông chủ chứ gì, cuối cùng lại giúp bản tông chủ cúng bái.
- Nghĩ lại đi, nghĩ lại đi.
Trương đại chủ sự vội vàng dập tắt cảm xúc kích động của Lão trọc.
Kiếp Tam ở bên cạnh cười nói:
- Trương huynh đệ, xem ra nước cờ này của Tả Thu tuy hiểm nhưng lại là nước đi rất hay. Hắn biết rõ ngươi còn phải đề phòng Thần cung, lo trước quên sau, hắn mới dám hỏi mượn địa bàn của ngươi. Hắn đang cược rằng ngươi sẽ không trở mặt, cũng không đến nỗi vì mượn một chút địa bàn mà làm ầm ĩ. Động thái thăm dò này của hắn mới chỉ vừa bắt đầu thôi. -
Trương đại chủ sự xoa cằm nói:
- Sao thế, thật sự để tên này nắm được điểm yếu của bản tông chủ à? Nếu hắn thực sự dám quá đáng, bản tông chủ tức giận thì.............
Nói đến đây, Trương đại chủ sự lại nhìn Thang Cát và Lão trọc đang háo hức chờ đợi.
Chỉ đành miễn cưỡng nuốt bốn chữ ‘trở mặt ngay lập tức’ vào bụng.
Sau đó nói:
- Tức giận thì...... Tức giận một chút thôi!
Đi đi lại lại, trong lúc nhất thời Trương đại chủ sự vẫn không nghĩ ra được đối sách nào tốt.
Ôi chao, Tả Thu này đúng là nhìn trúng thời cơ rồi.
- Có thể điều động trực tiếp những ma tu kia đi đánh Tả Thu không?
- Có thể thì có thể, nhưng tông chủ, làm như vậy về cơ bản là ngang với việc trở mặt với Vô Cực minh rồi. Hơn nữa, chỉ sợ Linh Quan chủ sứ và Kiếm Ngô chủ sứ nhìn thấy cơ hội, nhất quyết phải xen vào thì phải làm sao?
- Tên khốn kiếp, thật sự khiến bản tông chủ đau đầu.
Trương đại chủ sự rất tức giận.
Bên cạnh, Kiếp Tam còn đổ thêm dầu vào lửa:
- Trương huynh đệ, ta thấy lần này ngươi phải chịu thiệt một chút rồi. Nước cờ này của Tả Thu tuy hiểm nhưng lại rất hợp lý. Hơn nữa, để ngươi không quá khó chịu, hắn thậm chí còn không viết rõ thời gian mượn, mượn ở đâu, thật cao tay.
- Bản tông chủ muốn chịu thiệt sao?
- Không còn cách nào khác, vậy thì ngươi phải để Thần Cung vào cuộc, địa bàn chắc chắn vẫn sẽ bị chiếm một phần.
- Tiến thoái lưỡng nan phải không?
- Trương huynh đệ, ta khuyên ngươi một câu, nhường cho Vô Cực Minh một chút đi. Thần Cung khụ khụ, ngươi hiểu mà.
Kiếp Tam nháy mắt ra hiệu, rõ ràng là đang nhắc nhở Trương Đại chủ sứ.
So với Thần Cung mà nói, vẫn là giao hảo với Vô Cực Minh đáng tin hơn một chút.
Dù sao thì hai người bọn họ ở vùng đất Tinh thạch đã cho Thượng chủ một đòn đau, có chuyện này, đặt cược vào Thần Cung chính là ngu ngốc.
Trương Đại chủ sứ không vui nói:
- Xem ra trình độ của ngươi cũng chỉ đến thế thôi. Ngươi hiểu cái gì, ngươi đừng xem thư nữa, đưa đây.
Trương Đại chủ sứ đưa tay ra để Kiếp Tam đưa lại bức thư.
Kiếp Tam đang định đưa, đột nhiên mũi khẽ động, ngay sau đó sắc mặt đột ngột thay đổi, nhìn Trương Đại chủ sự nói:
- Đợi đã!.
Trương Đại chủ sự nhíu mày nhìn hắn nói:
- Lại sao nữa?
Kiếp Tam cẩn thận xem lại bức thư.
Bỗng nhiên đứng dậy nói:
- Ôi, Trương huynh đệ, là ta hồ đồ rồi. Ta ủng hộ ngươi đấu với Vô Cực Minh, ta sẽ đích thân ra tay.
Sắc mặt hắn thay đổi nhanh hơn cả lão Vương, đàn ông sao có thể nhanh như vậy.
Đừng nói là Trương Đại chủ sứ không hiểu.
Ngay cả lão trọc và Thang Cát bên cạnh cũng không hiểu.
Ý gì thế?
Sao đột nhiên lại thay đổi thế?
Kiếp Tam cầm bức thư, nở nụ cười rạng rỡ nói:
- Trương huynh đệ, Trương chủ sứ, hóa ra ngươi đã nhận được tin rồi à. Vậy còn thử thách ta làm gì, ta chắc chắn ủng hộ ngươi mà.
- Ngươi đang nói gì vậy? Ta thử thách ngươi thế nào?
Trương Mạc hơi nhướng mày nói.
Kiếp Tam chỉ vào bức thư nói:
- Hê hê, không cần giả vờ nữa, Trương huynh đệ, mùi của Kiếp Nhất, ngay trên bức thư này. Không phải ngươi nhắc nhở, ta còn thật sự không để ý.



Bạn cần đăng nhập để bình luận