Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 63. Giữ người lại (1)



Chương 63. Giữ người lại (1)





Hôm nay lại giả vờ trang bức, thật thoải mái!

Ngày mai tiếp tục.

— Trích từ Chương 4203, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

- Vâng!

Sở Nhiễm cúi người lui xuống. Đợi đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, Vân Phiến công tử mới thở dài một tiếng nói:

- Thôi trưởng lão, ông thấy thế nào?

Thôi trưởng lão lắc đầu liên tục nói:

- Khó mà nói. Lấy tu vi của Sở Nhiễm, không có khả năng gặp ma đầu kia có thể toàn thân trở ra. Chỉ có hai loại tình huống, một loại là người nàng gặp căn bản không phải ma đầu kia, mà là hàng giả. Loại tình huống thứ hai thì là. . .

Nói đến đây, Thôi trưởng lão không có tiếp tục nói.

Vân Phiến công tử tiếp lời hắn nói :

- Loại tình huống thứ hai, chính là nàng đã bị ma tu ô nhiễm, độc có lẽ có, có lẽ không có. Nàng có lẽ chủ động, có lẽ bị động trở thành một thành viên của ma tu, đúng không?

Thôi trưởng lão lắc đầu không nói, một mặt tiếc hận.

Đương nhiên ai cũng biết, loại thứ hai khả năng cao hơn. Dù sao vừa rồi Vân Phiến công tử còn chuyên môn hỏi mấy cái vấn đề nhỏ, bao gồm cả ma đầu kia đến cùng bộ dạng dài ngắn thế nào.

Dựa theo Sở Nhiễm trả lời, cơ hồ có thể xác định nàng thấy là ma đầu kia. Như vậy phán đoán tiếp, liền không cần nói nhiều.

Thôi trưởng lão không nhẫn tâm được, nhưng Vân Phiến công tử lại trực tiếp nói:

- Giết. Không thể lưu tai hoạ. Trận chiến này, chúng ta bị tính kế triệt để, có thể nói là thua thảm. Huyện Tiểu Thánh bị mất, ma tu có thể thẳng đến nội địa Thanh quận, chí ít nửa Thanh quận đều muốn rơi vào tay ma tu. Chúng ta chỉ có thể thủ quận thành, địa phương khác đều không để ý tới, bao gồm ả Giang Thành này. Lúc này nếu lại bị ma tu sắp xếp thám tử, Thanh quận liền xong đời.

Mấy vị môn chủ khác đều nhìn về Thôi trưởng lão, dù sao cũng là người Chính Nhất tông. Có phải muốn giết hay không, vẫn phải để Thôi trưởng lão định đoạt.

Bây giờ tân nhiệm chưởng môn Chính Nhất tông còn không có tuyển ra, hết thảy đều do Thôi trưởng lão quản lý, mệnh của Sở Nhiễm, là một câu nói của Thôi trưởng lão mà thôi.

Chốc lát, Thôi trưởng lão vẫn không nhẫn tâm được, nhẹ nhàng nói:

- Công tử, không có bằng chứng, chỉ dựa vào phán đoán giết người. Ta sợ mệnh lệnh của trưởng lão ta cũng truyền đạt không xuống được. Nàng này chính là đệ tử của Bạch Liên Kiếm Quân, ngươi cũng biết Bạch Liên Kiếm Quân rất có uy danh trong chính đạo, giết đệ tử của hắn, sẽ dao động lòng người. Huống chi. . .

Nói đến đây, Thôi trưởng lão lại nhẹ giọng nói vài câu bên tai Vân Phiến công tử.

Vân Phiến công tử kinh ngạc nói: - Cực Âm thể?

Nghe được ba chữ này, mấy vị môn chủ bên cạnh cũng nhao nhao biến sắc, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thôi trưởng lão gặp sự tình đã bại lộ, dứt khoát nói thẳng.

- Đúng vậy, trời sinh kinh mạch nghịch hành, lại đảo ngược nguyên khí, trái tim bên phải. Chân chính Cực Âm thể, lại tu luyện Huyền Âm chân quyết, bây giờ tu vi đến Võ cảnh, đúng là không dễ.



Vân Phiến công tử cười lạnh nói:

- Ta vẫn luôn nghe nói rằng Chính Nhất Tông có một môn công pháp, gọi là Tử Dương Thăng Long Pháp, là cần dùng người sống làm lô đỉnh, để nâng cao tu vi. Trước giờ ta vẫn không tin, nghĩ rằng Chính Nhất Tông cũng là danh môn đại phái nổi tiếng ở Thanh quận, không thể có loại công pháp bẩn thỉu như vậy. Giờ nghe Thôi trưởng lão nói, có vẻ như lời đồn là thật rồi.

Thôi trưởng lão liên tục xua tay nói:

- Công tử hiểu lầm rồi. Trong môn phái của ta đúng là có Tử Dương Thăng Long Pháp, nhưng tuyệt đối không phải là dùng người sống để làm lô đỉnh. Ví dụ như Sở Nhiễm này, đợi đến khi cô ta tu luyện đến cảnh giới Võ Nguyên, thì nhiều nhất môn phái cũng chỉ cần thân thể trong trắng của cô ta, dùng để điều hòa âm dương, nhất cử phá vỡ trở ngại để vào cảnh giới Đăng Long mà thôi. Lời đồn về lô đỉnh, thực sự là hơi quá.

Vân Phiến công tử cau mày nói: - Thật sự không cần giết người sao?

Thôi trưởng lão gật đầu nói:

- Không bao giờ giết người. Giống như Hợp Hoan Pháp của Thanh Môn, chỉ là lấy âm bổ dương mà thôi. Ngài không tin, hãy xem Tử Dương Thăng Long Pháp này, đều viết rõ ràng cả.

Thôi trưởng lão còn thực sự lấy Tử Dương Thăng Long Pháp ra. Thứ quan trọng như vậy, hắn vẫn luôn mang theo bên mình.

Vân Phiến công tử và chư vị chưởng môn đều truyền tay nhau xem, sau đó mới tin lời của Thôi trưởng lão.

Vân Phiến công tử gật đầu nói:

- Không lấy mạng người là được. Nhưng pháp môn này vẫn có phần quá đáng. Ta khuyên quý tông sau này nên ít dùng thì hơn. Dù sao cũng tổn thương lòng người.

Thôi trưởng lão liên tục gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy. Công tử dạy rất đúng. Ta cũng đã nói với môn phái về chuyện này. Sau này nếu có trường hợp như Sở Nhiễm, thì sẽ không vào tông môn nữa. Tử Dương Thăng Long Pháp, ta cũng sẽ cất đi, có thể không dùng thì không dùng. Nhưng tình hình hiện tại, mong chư vị thông cảm. Mộ tông chủ đã mất, Bạch Liên Kiếm Quân cũng đã đi rồi. Nếu Chính Nhất Tông chúng ta không còn cảnh giới Đăng Long trấn giữ, e rằng dù có diệt ma thành công, thì tông môn cũng sẽ nhanh chóng bị diệt vong. Vì vậy, Sở Nhiễm, tông môn vẫn hy vọng giữ lại, có cô ta ở đây, ít nhất có thể đảm bảo có người trực tiếp vào cảnh giới Đăng Long.

Hết chương 63.



Bạn cần đăng nhập để bình luận