Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 231. Các hiển Thần Thông (2)



Chương 231. Các hiển Thần Thông (2)





Ánh sáng màu đen kia tựa như chắn ở khắp mọi nơi, trợ giúp Hùng Vô Địch ngăn lại hết thảy.

Bỗng dưng, một tay Hùng Vô Địch bắt lấy miệng chim Hắc Diên.

Có chút nhếch miệng, Hùng Vô Địch lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

- Huyết nhục xé rách!

Một tay dùng sức, Hùng Vô Địch bỗng nhiên nâng lên cả người Hắc Diên.

Sau một khắc, ánh sáng màu đen rõ ràng tựa như tia chớp xông vào trong cơ thể Hắc Diên.

Oanh!

Một tiếng nổ tung, Hắc Diên trực tiếp hóa thành mãnh vụn, băng liệt bốn phía.

Mưa máu phun ra, thẩm thấu quần áo Hùng Vô Địch. Nhưng Hùng Vô Địch không ngần ngại chút nào đi trở về, vỗ nước đọng trên người nói:

- Thật có lỗi, thật có lỗi, trong lúc nhất thời không dừng được sức!

Nguyệt Ma nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói:

- Đặc sắc. Rất lâu không nhìn thấy U Lôi quyết mạnh như vậy, xem ra Hùng tông chủ đã mò tới ảo diệu của lôi thân.

Nụ cười trên mặt Hùng Vô Địch nhất thời có chút cứng ngắc, tựa hồ chấn kinh vì Nguyệt Ma hiểu rõ công pháp của hắn.

- Nguyệt Ma đại nhân hảo nhãn lực!

Hùng Vô Địch ôm quyền chắp tay, trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Nguyệt Ma vỗ tay nói:

- Người đâu xử lý một chút, con Hắc Diên này hôm nay sẽ là cơm trưa của Hùng tông chủ, cần làm ăn ngon một chút!

- Vâng!

Hơn mười ma tu vội vàng xuống dưới quét dọn thi thể.

Một lát sau, Nguyệt Ma lại nhìn về phía Diệu Ly nói:

- Diệu tông chủ, ngài cũng bộc lộ tài năng chứ!

Diệu Ly không cách nào từ chối, chậm rãi đứng dậy, nói:

- Không biết Nguyệt Ma đại nhân, chuẩn bị cho ta cơm trưa gì?

Nguyệt Ma cười nói:

- Ngươi sẽ thích.

Lại lần nữa vỗ tay, đám ma tu phía dưới chậm rãi dùng xích sắt túm một quái vật người đầy thiết giáp đi lên.

Thân thể màu vàng đất, mai rùa, cái đuôi lớn, làn da hiện lên bộ dáng như núi đá, đầu vô cùng lớn, há miệng còn có thể phun ra ngọn lửa màu đen.

Các ma tu vừa mới kéo nó tới trung tâm đấu thú trường, liền lập tức thả ra xích sắt, xoay người bỏ chạy.

Mấy người tốc độ chậm, bị ngọn lửa màu đen đốt thành tro bụi tại chỗ.

- Con thú này, ta xưng Địa Nham, Diệu tông chủ, mời đi!

Tay phải Nguyệt Ma ra đưa tư thế mời, Diệu Ly đứng dậy, bàn chân chạm xuống đất, phiêu nhiên bay đi.

Rơi vào trước mặt Địa Nham, Diệu Ly mỉm cười, sau đó lấy ra một phi đao từ trong tay áo.

Phi đao mang theo đường vân màu hồng, thêu đóa hoa cỡ nhỏ, ước chừng không đến ba tấc.

Tay cầm phi đao, sau đó, khí tức Diệu Ly trở nên cực kỳ quái dị.

Địa Nham thấy được Diệu Ly, gầm lên giận dữ, bắt đầu công kích.

Diệu Ly nhìn nó, lại nhẹ nhàng ngâm xướng.

- Nhìn vật nhớ người, cuối cùng ly biệt khổ. Phá vỡ tâm thần, đoạn thân người, đau nhức, đau nhức, đau nhức!

Chợt, một tia hào quang màu tím lóe lên.

Địa Nham trực tiếp ngây người bất động, lại sau một khắc, thân thể Địa Nham xuất hiện từng tia liệt ngân. Sau đó đều bị chia cắt thành vô số khối thịt.

Lại nhìn Diệu Ly, phi đao trong tay thế mà còn đó, tựa hồ hoàn toàn không có xuất thủ.

Chỉ là trên mũi đao còn có một giọt máu đen, chậm rãi nhỏ xuống.

Ba ba ba!

- Nhanh như thiểm điện, khí như Thiên Võng, Diệu tông chủ quả nhiên tu vi tinh thâm! Cửu U tâm pháp, đương thời có một không hai.

Nguyệt Ma cất cao giọng nói.

Mí mắt Diệu Ly khẽ run, nàng vừa rồi đã cật lực che giấu, thậm chí vì không bại lộ tâm pháp, còn dùng sát chiêu đặc thù. Như thế đều bị Nguyệt Ma nhìn ra?

Lão gia hỏa này, quả thật là đáng sợ.

Trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười, Diệu Ly cũng chậm rãi đi trở về.

Nguyệt Ma lại vung tay lên, đám ma tu liền tự giác bắt đầu quét dọn chiến trường.

- Tốt, lại vị kế tiếp. Lục Quỷ Vương, ngài muốn thử một chút không?

Nguyệt Ma nhìn về phía Lục Cửu Mệnh nói.

Lục Cửu Mệnh ha ha cười nói:

- Có thể là có thể, nhưng chỉ sợ ta xuất thủ, liền không có cái gì để ăn.

Nói xong, Lục Cửu Mệnh liền chậm rãi đi vào bên trong đấu thú trường. Bữa ăn chính của hắn, chính là một con gấu đặc biệt lớn, kết quả Lục Cửu Mệnh một tay làm nó biến trở thành xương trắng.

Nguyệt Ma lần này ngược lại không có vạch trần công pháp của Lục Cửu Mệnh, chỉ tán than thở:

- Huyết nhục vẫn là đại bổ a!

Vị kế tiếp chính là Trần Tiểu Tiểu, dứt khoát chẳng muốn lên tràng.

Đợi đến khi Nguyệt Ma bảo người kéo quái vật lên. Nàng liền trực tiếp đứng dậy, một tay chỉ quái vật, nói một tiếng:

- Lãnh Nguyệt!

Sau một khắc, quái vật kia liền tự mình nổ tung đầu.

Này một tay vừa lộ, Hùng Vô Địch, Diệu Ly, Lục Cửu Mệnh đều cảm thấy thật sâu sợ hãi.

Huyễn thuật?

Còn là huyễn thuật có thể dẫn nổ nguyên khí đối phương, công kích bản thân?

Thật là đáng sợ!

Quả nhiên, Trần Tiểu Tiểu một người giết ra uy danh hiển hách trong Vân Trung quận, không phải là không có đạo lý.

Mấy vị ma đầu toàn bộ hoạt động hoàn tất, cuối cùng chỉ còn lại có Trương Mạc.

Lúc này, Trương Mạc có thể cảm giác được rõ ràng mọi người đều nhìn về hắn, muốn tránh là tránh không khỏi.

Gương mặt mo cần ăn đòn của Nguyệt Ma kia mang theo nụ cười, nói:

- Còn lại một con tiểu yêu cuối cùng, Trương tông chủ, ngài xuống bộc lộ tài năng cho chúng ta đi.

Trương Mạc nhìn ánh mắt sốt ruột, ánh mắt mong đợi của mọi người.

Chợt lộ ra nụ cười xán lạn, nói:

- Vẫn là thôi đi, thật ra trưa nay ta có thể không ăn a!

Hết chương 231.



Bạn cần đăng nhập để bình luận