Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1095. Cường cường liên thủ! (2)



Chương 1095. Cường cường liên thủ! (2)




Lão Tam nói:
- Chẳng phải là cần nghiên cứu sao. Hơn nữa, chúng ta ngủ với nữ hoàng lâu như vậy, ít nhiều cũng nghe được chút chuyện gối chăn.
Thang Cát gật đầu tỏ vẻ hiểu, có lẽ chuyện này không liên quan gì đến nghiên cứu, mà chỉ là nghe chuyện gối chăn mà thôi.
Thang Cát từ từ nêu ra một câu hỏi quan trọng:
- Ngươi nói Tinh tộc không có đàn ông, vậy họ sinh sản thế nào, không lẽ có thể tự sinh con sao?
Lão Tam nói:
- Không hiểu rồi phải không. Tinh tộc chỉ sinh con gái, ở cùng với người của tộc nào thì cuối cùng sinh ra cũng đều là nữ Tinh tộc, cơ bản không có ngoại lệ. Lý do mà chủng tộc này vẫn có thể tồn tại, hoàn toàn là vì tuổi thọ dài. Mỗi một Tinh tộc đều có thể kéo dài tuổi thọ bằng cách ăn tinh thạch. Ít nhất cũng có thể sống được ba năm nghìn năm, còn sống lâu hơn nữa thì càng không thể nói trước được. Nếu không phải là thiên phú tu luyện không ra gì, đầu óc chậm chạp, khả năng sinh sản cũng không tốt, không bằng Nhân tộc, hoàn toàn dựa vào khí tức linh nguyên để nâng cao, thì chủng tộc này sẽ rất đáng sợ.
Thang Cát nghe nói ít nhất cũng có thể sống được ba năm năm nghìn năm, xương cốt như sắp vỡ ra thành từng khúc.
Đây là điều mà bao nhiêu người mơ ước.
Cho đến bây giờ, ngay cả Thượng chủ có tu vi như vậy, cũng không dám đảm bảo mình có thể sống được ba năm nghìn năm!
- Ta có thể thành Tinh tộc không?
Thang Cát hỏi.
Lão Tam liếc nhìn Thang Cát một cái rồi nói:
- Ngươi chẳng còn gì cả, thành Tinh tộc cũng vô dụng thôi. Hơn nữa, ta thấy xương cốt ngươi khá tốt, ít nhất cũng có thể chống chọi được khoảng… mười năm?
- Ngươi vẫn nên im miệng đi.

Thang Cát không muốn nói chuyện với lão khốn nạn này nữa.
Quá dâm dục rồi, không muốn mặt.
Nhưng Lão Tam nhìn thấy đám thị vệ mang đồ ăn vào bên trong, rồi đi ra ngoài điện canh gác.
Lập tức, Lão Tam chạy một mạch, quay về phòng ngủ của nữ hoàng.
- Trương Lão Bát, Lão Bát này, ngươi còn sống không?
Lão Tam nghĩ rằng lần này Trương Lão Bát không chết cũng phải lột da.
Có thể chống đỡ được lâu như vậy, vốn đã là một điều kỳ diệu.
Đùa gì thế, tu vi của nữ hoàng là gì chứ.
Nếu là người thường nằm xuống, với năng lực của nàng ta, hút ngươi thành người khô chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Vừa dứt lời, Lão Tam đã thấy Trương Mạc chẳng có chuyện gì, đang dựa vào đầu giường ăn đồ.
Nhìn cái thế gió cuốn mây tan này, thì biết là, ngoài việc hao tốn chút sức lực, thì chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Tông chủ quả nhiên là thần nhân!
Thang Cát lên tiếng nịnh hót.
Lão Tam càng thêm cẩn thận quan sát Trương Mạc từ trên xuống dưới.
Nhìn sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn của Trương Mạc, hoàn toàn không có chút dáng vẻ bị hút khô nào.
- Thật lợi hại!
Lão Tam tiến lên nắm lấy tay Trương Mạc nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là huynh đệ ruột thịt của ta. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết bí quyết để ngươi có thể chống đỡ được lâu như vậy!
Trương Mạc vừa ăn vừa lười nhìn hắn.
Cái thứ này, cho dù bản tông chủ có muốn dạy, thì ngươi cũng không học được đâu!
Liệu ngươi còn có thể học được ‘Bất Động Như Sơn” như bản tông chủ hay không?
Cho dù bây giờ ngươi đi dâng đồ tế cho ma thần, thì ngươi xem ma thần ghê tởm ngươi thế nào.
- Nếu không dạy thì sao?
Trương Mạc nói.
Lão Tam nắm lấy tay Trương Mạc bắt đầu lắc lắc:
- Phải dạy chứ, nếu không được thì ngươi làm đại ca cũng được mà? Đại gia? Nghĩa phụ?
Càng nói càng ghê tởm, Trương Mạc cảm thấy nếu cứ thế này, thì lão già vô liêm sỉ này sẽ gọi hắn là tổ tông mất.
Nhấc tay lên, Trương Mạc nói:
- Ngươi không học được đâu, đây không phải là công pháp, cũng không phải là chiêu thức gì cả, đây là lời nguyền!
Trương Mạc cố tình nói hung dữ một chút, hòng dọa lui lão già trước mặt.
Kết quả là lão già căn bản không sợ, lớn tiếng nói:
- Nếu đây là lời nguyền, thì xin nguyền rủa cả nhà ta!
Trương Mạc giơ tay lên nói:
- Thật sự không dạy được. Không phải lừa ngươi đâu!
Lão Tam lại trừng mắt nhìn chằm chằm vào mặt Trương Mạc.
Trương Mạc còn tưởng mặt mình bị làm sao, sờ hai cái rồi nói:
- Ngươi làm gì vậy, đừng nhìn ta như thế, mặt ta sẽ biến thành quả táo đỏ mất!
Lão Tam thở dài nói:
- Xem ra ngươi nói thật. Thôi vậy, huynh đệ, không dạy được thì coi như ta không có phúc. Nhưng với năng lực này của ngươi, chúng ta trốn về, thì vẫn còn hy vọng!
Nghe vậy, Trương Mạc cuối cùng cũng buông đồ ăn xuống, nhìn hắn nói:
- Có thể trốn về sao? Sao ngươi không nói sớm.
Lão Tam nói:
- Không phải trước đây không thấy rõ năng lực của huynh đệ ngươi sao. Bây giờ với năng lực của ngươi, đầu óc của ta, chúng ta hợp sức lại, ít nhất cũng có ba phần hy vọng.
Trương Mạc sờ sờ cằm, đây cũng được coi là năng lực sao!
Ừm, nghĩ kỹ lại thì cái… năng lực đó, cũng được tính là vậy đi!
- Ngươi định làm thế nào?
Trương Mạc lại hỏi.
Lão Tam nhanh chóng nói:
- Chưa nghĩ ra.
- Chưa nghĩ ra mà ngươi nói cái nỗi gì vậy!
Trương Mạc lên giọng.
Lão Tam cười nói:
- Đừng vội, đợi ta từ từ suy nghĩ, nhất định sẽ nghĩ ra được một kế sách hay! Hết chương 1095.



Bạn cần đăng nhập để bình luận