Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 151. Quần anh hội tụ (2)



Chương 151. Quần anh hội tụ (2)





Đặc biệt có một lần, Trương Mạc đang ngồi nướng đồ ngoài phố, cũng không biết sao, người bán khoai lang bên cạnh liếc mắt đã nhận ra Trương Mạc, chỉ vào Trương Mạc, sợ đến nỗi nửa ngày.

Không nói nên lời.

Trương Mạc thấy không ổn, vội vàng bảo người bịt miệng người bán khoai lang, nếu không lại phải quỳ một dãy phố, trông như đang đi đưa tang vậy.

Người bán khoai lang không dám nói nữa, nhưng mấy người bán đồ nướng lại tưởng rằng Trương Mạc ăn khoai lang của người ta không trả tiền, còn bịt miệng người ta nữa.

Bắt nạt người lương thiện à.

Thành trì đường đường chính chính, vậy mà vẫn còn kẻ côn đồ chưa được dọn dẹp sạch sẽ.

Vài ông chủ bán đồ nướng có lòng chính nghĩa bùng nổ, lần lượt bỏ thêm đồ vào xiên nướng cho Trương Mạc.

Về sau…

Ài, chỉ có thể nói rằng, tối hôm đó, Trương Mạc cảm thấy mông mình như sắp phun lửa, hận không thể tối ngủ luôn trong nhà vệ sinh.

Quá khứ không đáng để hồi tưởng, thay quần áo rồi đi thôi.

Vừa đi được vài bước thì thấy lão Lý chạy lại đây.

- Tôn chủ, tin tốt, tin tốt đây.

Trương Mạc nhìn lão Lý nháy mắt ra hiệu, đoán chừng cũng biết tin tốt là gì.

- Tin tức liên quan đến nữ tử đúng không?

Lão Lý lập tức đáp:

- Tông chủ quả là thần cơ diệu toán, là nữ tử, mà còn là tuyệt thế giai nhân. Một trong mười đại mỹ nhân nổi tiếng giang hồ, Thiên Mị Nhi đến Thanh quận rồi, hôm nay biểu diễn ở Phượng Hoàn Lâu.

Trương Mạc nhíu mày nói:

- Mười đại mỹ nhân? Còn đến Thanh Quận? Hừ, nàng ta không biết tình hình ở Thanh Quận sao?

Lão Lý cười nói:

- Hắc hắc, tông chủ muốn nói rằng danh tiếng Thiên Ma Tông của chúng ta không tốt đúng không. Nhưng thực ra ở địa giới Giang Nam, danh tiếng Thanh Quận của chúng ta trong giang hồ cũng không tệ. ”

- Quy tắc không quấy nhiễu dân chúng mà ngài đặt ra đã truyền khắp sáu quận Giang Nam. Ngài không thấy những người làm ăn buôn bán đều không nói đến chuyện bỏ trốn sao, còn đến nhiều hơn nữa.

Trương Mạc vuốt cằm nói:

- Phượng Hoàn Lâu, ta đúng là chưa từng đến ăn, được rồi, đi xem mỹ nhân, uống chút rượu nhạt.

Lão Lý vỗ đùi nói:

- Tông chủ anh minh, đi thôi!

Trương Mạc cười nói:

- Được, đi thôi!

Cùng lúc đó, Phượng Hoàn Lâu.

Lầu trên phòng riêng, Thiên Mị Nhi từ từ cởi bỏ bộ đồ đen, thay vào một bộ lưu vân sam.

Dải lụa màu sắc, mềm mại như tơ, ánh sáng nhuộm màu.

Lưng hở một nửa, da như mỡ đông, tựa như gió thổi liễu.

Đeo mạng che mặt, mắt phượng cong cong ẩn sau hổ phách, đôi môi đỏ thắm như điểm son.

Thân hình yểu điệu, tựa như mây nhẹ che trăng, bồng bềnh như gió thoảng tuyết bay.

Mặc áo bào làm người sáng chói, đeo vàng ngọc làm người sáng chói, tô điểm bằng ngọc trai để nâng cao tư thế, thêm phấn hồng để tăng thêm vẻ quyến rũ.

Mặc chiến y, Thiên Mị Nhi lấy đồ ra khỏi hộp.

Một cây đàn cổ trong tay, Thiên Mị Nhi mỉm cười, nói không nên lời.

- Tiểu thư, ngài đã chuẩn bị xong chưa?

Bên ngoài, vệ sĩ Mộc Đầu nhẹ giọng hỏi.

Thiên Mị Nhi lớn tiếng trả lời:

- Dọn dẹp những người không liên quan, tối nay sẽ khai chiến.

Mộc Đầu lại hỏi:

- Tiểu thư, ngài chắc rằng tên Trương ma đầu kia sẽ đến chứ?

Thiên Mị Nhi cười nói:

- Đã sớm nghe nói Trương ma đầu từng hãm hại nữ đệ tử của Chính Nhất Tông. Hừ, loại hàng này chắc chắn là kẻ háo sắc, lẽ nào lại không đến, cứ yên tâm đi, hắn nhất định sẽ đến.

Mộc Đầu đáp:

- Vâng, ta sẽ dọn dẹp chiến trường ngay.

Tầng dưới đại sảnh.

Lôi Vĩnh, Tần Phong, Ngũ Thế Quyền, Liêu Nhất Sơn, bốn huynh đệ tình như kim cương đến đông đủ.

Nhìn xung quanh, Lôi Vĩnh gật đầu nói:

- Không tệ, nơi này thích hợp để chúng ta ra tay. Đã mang đủ đồ chưa?

Lão nhị Tần Phong đáp:

- Đã mang đủ rồi, ống tre, ống thổi, đã chia ra cất riêng.

Lôi Vĩnh giơ tay lên nói:

- Thành bại chỉ có một lần này, có thể tìm được loại độc giết chết Đại ma đầu không phải dễ, mọi người hãy cảnh giác, đi, tìm nơi thích hợp. Hôm nay, Đại ma đầu nhất định sẽ đến! Thiên Mị Nhi đến đây, đúng là trời giúp ta!”.

- Vâng, đại ca!

- Ta cũng nghĩ vậy!

Ngoài đại sảnh.

Trên phố, một lão ăn mày run rẩy đi đến chỗ gần cổng lớn rồi ngồi xuống.

Ông lão ăn mày đặt chiếc gậy tre xuống đất, lấy ra một cái bát vỡ, bắt đầu hành nghề, mọi thứ đều có vẻ bình thường.

Nhưng thực ra bên dưới vẻ ngoài che đậy của ông lão ăn mày kia là một đôi mắt đầy sát khí.

Không sai, hắn chính là sát thủ đến từ Nguyên Môn.

Ẩn!

Nhận được tin tức xác thực, biết được Trương đại ma đầu đang ở tại quận thành Thanh Quận. Ẩn Kiếm Quân tức tốc lên đường đến đây.

Vào thành, để không để lộ binh khí của mình, gây sự chú ý của ma binh và ma tu địa phương. Ẩn Kiếm Quân đã cải trang thành ông lão ăn mày, trà trộn vào thành.

Sự cải trang của hắn hoàn hảo đến mức không ai có thể nhìn ra được sơ hở.

Quay đầu lại, Ẩn liếc mắt nhìn tình hình bên trong đại sảnh, lập tức có thể tìm ra được chục góc độ có thể ra tay.

Chỉ cần đại ma đầu tới, hôm nay có thể là thời điểm hoàn hảo để hắn ra tay.

Hắn dám đến không? Hắn sẽ đến không?

Liệu tên ma đầu kia có vì ở trên địa bàn của mình mà lơ là cảnh giác không.

Ha ha, hãy cùng chờ xem.

Bên trong, tiểu nhị nhanh chóng lấy ra một tấm bảng, đặt ở trước cửa.

Bên trên viết, món ăn đặc trưng của ngày hôm nay.

- Quần anh hội tụ!
Hết chương 151.



Bạn cần đăng nhập để bình luận