Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 971. Nhìn thấy! (1)



Chương 971. Nhìn thấy! (1)




Làm việc đừng trông chờ thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Bởi vì với cân nặng của một số người.
Rất có thể là thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ chìm!
—— Trích từ Chương 2783, 《Nhật ký của ta》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Nếu không thì bản tông chủ còn tưởng các người cao thượng lắm.
Thôi, đi rồi cũng tốt.
Trương Mạc vội vàng giải trừ Bất động như sơn, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau.
Cho đến lúc này, Khí Quân đại nhân và Kiếm Ngô đại nhân mới bay đến bên cạnh Trương Mạc.
Nhìn thấy Trương Mạc không hề bị thương, còn ‘dọa chạy” bọn người Tả Thu.
Kiếm Ngô đại nhân liên tục khen ngợi:
- Mão Nhật thần sứ, ngươi thế mà có thể một mình địch hai, đánh lui bọn chúng, lợi hại thật!
Khí Quân đại nhân cũng gật đầu nói:
- Quả thực có bản lĩnh.
Trương Mạc chớp chớp mắt.
Đánh lui?
Được rồi, cũng coi như vậy đi.
Mặc dù bọn họ tự rút lui.
Thực ra bọn họ nghĩ thế nào, bản tông chủ cũng rất tò mò.
Quay đầu nhìn lại con bọ hung, Trương Mạc nói:
- Nhanh đi thôi, đừng nói nhảm nữa.
Khí Quân giơ tay lên nói:
- Không vội, bọn người Tả Thu vào bằng cách nào? Phải chăng bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn rồi. Bây giờ có nên bắt giữ bọn người Tả Thu trước không?
Khí Quân nhìn Trương Mạc, chờ Trương Mạc đưa ra ý kiến.
Trương Mạc liên tục xua tay nói:
- Ngươi rất dũng cảm. Nhưng bây giờ vẫn nên thôi. Các ngươi muốn đánh thì cứ đánh, ta dẫn người đi trước!
Không để ý đến Khí Quân đại nhân và Kiếm Ngô đại nhân, Trương Mạc chạy một mạch đi mất.
Nếu không đi, hắn cảm thấy mình sẽ thực sự phải đánh nhau với bọn người Tả Thu.
Đùa à!
Hắn đi đánh mạt chược còn được, đánh nhau thì thôi đi.
Hiện tại phía trước không biết thế nào, phía sau có kẻ địch, giữa đường còn có một con bọ hung ‘phát điên”.
Ai thích gây rắc rối thì cứ biến đi.
Bản tông chủ bây giờ phải rời khỏi nơi này trước đã.
Phòng Nhật thần sứ, Khuê Mộc thần sứ hai tên khốn kiếp kia đâu?
Thật quá đáng!
Bỏ mặc bản tông chủ ở đây. Nếu hai người không đưa ra lời giải thích, bản tông chủ sẽ bắt hai người đi giết bọ hung.
Ôi chao, hai người bị trúng chiêu rồi. Thảm vậy sao?
Bị thương rồi đúng không?
Điều này thật khiến bản tông chủ... Sướng quá!
Đáng đời!
Nhìn Trương Mạc rời đi, Khí Quân nghiến răng nói:
- Thật không đánh à, tổng thấy rất đáng tiếc.
Kiếm Ngô đại nhân nói:
- Được rồi. Còn chưa nhìn ra sao? Trương lão bát chắc chắn lại phát hiện ra điều gì rồi. Chúng ta mau rời khỏi đây đi. Đừng nói nữa, nếu chậm thêm nữa thì lại xảy ra chuyện mất.

- Có lý!
Khí Quân gật đầu. Bây giờ hắn cũng dần dần hiểu được cách làm của Trương lão bát.
Tên này thường không thích nói ‘sự thật’, nhưng những quyết định của hắn, nhất định phải nghe, không nghe thì thật sự sẽ xảy ra chuyện mất.


Tả Thu chạy rất nhanh, dẫn người nhanh chóng rời đi.
Chạy mãi cho đến khi ra xa lắm mới dừng lại.
Lúc nãy khi rời đi, hắn còn có vẻ ung dung tự tại lắm.
Nhưng thực tế, chạy được nửa đường, hắn đã bắt đầu không màng hình tượng mà tăng tốc.
Vừa chạy vừa ngoái đầu lại.
Miệng không ngừng kêu lên:
- Trương Lão Bát không đuổi theo chứ!
- Trương Lão Bát có phái người đến không?
- May quá, may quá, Trương Lão Bát không dám đuổi theo!
Đoạn đại nhân rất muốn nói, chỉ với cái gan này của ngươi, gặp Trương Lão Bát một lần, giống như chuột gặp mèo, sau này còn thắng thế nào được?
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như mình cũng chẳng khá hơn là bao. Thôi, mình không làm chuyện hói đầu chê đầu trọc.
Cuối cùng cũng chạy ra xa lắm, Tả Thu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cười khẽ một tiếng, Tả Thu nói:
- Chỉ là Trương Lão Bát, không gì hơn cái này. Cái gan này, ngay cả đuổi theo cũng không dám, đây là bị chúng ta dọa sợ rồi.
Đoạn đại nhân ở bên gật đầu.
À, đúng đúng đúng.
Ngươi nói đều đúng.
Tả Thu vẫn còn đang ca ngợi.
- Với tư thế vừa nãy của Trương Lão Bát, không có hố, ta ăn mười cân phân, may mà bản tọa thông minh.
Đoạn đại nhân cười nói:
- Không có hố thì ăn phân thế nào, không phải đều ở trong hố ăn sao? Hahahaha!
Đoạn đại nhân cho rằng mình nói rất buồn cười.
Nhưng thực tế, Tả Thu thật sự không cười nổi.
Quan sát trái phải một hồi, chuyển sang chủ đề khác:
- Người của chúng ta đâu? Nhanh chóng tập hợp lại. Không thể đi cùng Trương Lão Bát bọn họ nữa, chúng ta phải đổi hướng tiến lên.
Đoạn đại nhân gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu cứ đi theo sẽ xảy ra chuyện lớn. Nhưng nếu đổi hướng thì có vấn đề không? Nếu chỉ có con đường mà Trương Lão Bát bọn họ đi mới đúng thì phải làm sao?
Tả Thu nói:
- Câu hỏi này của ngươi ta cũng đã suy nghĩ. Nhưng ta thấy chắc chắn có những con đường khác. Không nói gì khác, ngươi thấy con đường mà con bọ hung to lớn kia đào thế nào?
Đoạn đại nhân lập tức sáng mắt nói:
- Có lý. Quay đầu lại, chúng ta lập tức đi tìm con đường mà nó đào. Tả Thu huynh quả nhiên thông minh!
Tả Thu mỉm cười nhẹ:
- Chỉ là một chút trí tuệ nhỏ bé, không đáng nhắc đến. Trương Lão Bát chắc chắn không ngờ rằng, hắn muốn dùng con bọ hung to lớn để đối phó với chúng ta, lại bị chúng ta hóa giải một cách khéo léo như vậy. Đây chính là biến cái thối nát thành cái thần kỳ. Biết đâu, chúng ta còn có thể nhanh hơn một chút, rời khỏi đây sớm hơn bọn họ.
Hết chương 971.



Bạn cần đăng nhập để bình luận