Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 259. Nữ hiệp tha mạng



Chương 259. Nữ hiệp tha mạng




Trưa nắng đi cày, tông chủ thật vất vả.
Buổi sáng đi cày, ngủ một giấc đến chiều.
Đến tối còn phải ăn, bụng tròn vo.
Ôi, thật vất vả, thật vất vả!
- Trích từ Chương 5175, 《Nhật ký của ta》 Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.
Đúng lúc quan trọng thì chân không còn sức.
Trương Mạc trong lòng kêu gào thảm thiết, xong rồi, xong rồi.
Lần này, tấm thân trong sáng, trinh liệt, trong sạch, ít khi sử dụng, vững như bàn thạch của hắn sắp bị chà đạp rồi.
Biết ngay là tiểu thuyết không đáng tin.
Đâu có thấy mỹ nhân cho uống thuốc như đã nói.
Bản tông chủ sao lại thấy chỗ này nguy hiểm hơn cả sào huyệt của Nguyệt Ma vậy?
Ít nhất thì Nguyệt Ma chỉ lấy mạng hắn, chứ không lấy trinh tiết của hắn.
Vừa bò đến cửa thì Tiểu Hắc Tử lại chạy về.
- Trương ca, sao ngươi lại ngã xuống vậy Trương ca! Ta đỡ ngươi vào trong.
Trương Mạc kêu gào thảm thiết cũng vô dụng, lại bị Tiểu Hắc Tử đưa lên giường.
Trương Mạc nắm chặt tay Tiểu Hắc Tử, nước mắt lưng tròng nói:
- Tiểu Hắc à, ta biết ngươi là người tốt. Nhưng ta thực sự không muốn làm anh rể của ngươi, ta không có số hưởng đâu, ngươi có hiểu không?-.
Tiểu Hắc Tử thoáng chốc có chút ngượng ngùng.
- Trương ca, ngươi nghe hết rồi à.
Trương Mạc giọng run run nói:
- Ta đâu chỉ nghe thấy. Ta còn nhìn thấy chị ngươi rồi, chị ngươi to bằng cả hai người chúng ta. ngươi nói xem, nếu nàng lấy ta thì sau này ai là tỷ em, ai là anh rể, ngươi phân biệt được không?
Tiểu Hắc Tử dường như bị thuyết phục, thở dài nói:
- Trương ca, ta hiểu rồi. Ngươi yên tâm, Ngươi là người tốt, ta sẽ không để ngươi thiệt thòi đâu.
Trương Mạc gật đầu lia lịa.
Tiểu Hắc Tử chỉ tay ra ngoài:
- Ta đi lấy lá thuốc. Ngươi đợi nhé!
Trương Mạc lúc này mới buông tay Tiểu Hắc Tử ra. Tiểu Hắc Tử lập tức chạy ra khỏi cửa.
Chưa kịp để Trương Mạc phản ứng thì Tiểu Hắc Tử lại hét lên:
- Tỷ tỷ, nhanh lên. Trương ca sắp chạy mất rồi!
Chết tiệt!
Trương Mạc suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Tiểu Hắc Tử đúng là lợi hại, chơi trò đánh lạc hướng với ta!
Trương Mạc vội lục trong nhẫn Tu Di, cuối cùng lấy ra được một Quỷ thủ.
Đến đây đi, sợ gì chứ.
Ông đây ba tay còn không đánh lại được một con đàn bà lực điền à.
Vì bảo vệ trinh tiết, ta nhất định thắng.
Đang chuẩn bị nghênh chiến thì bên ngoài lại truyền đến một trận ồn ào.
- Tiểu Hắc, nam tử đâu? A di đã nhìn thấy ngươi cõng người về rồi, đừng giấu, để a di xem nào!
- Có phải soái ca không? Ôi, tam cô góa chồng bao năm rồi, hay nhường cho tam cô đi!
- Đừng cản ta, tính theo vai vế thì ta là tổ tông của các ngươi Để ta xem trước!
Sau đó, một đám người xông thẳng vào, đến trước cửa nhà.
Tiểu Hắc Tử ra sức chặn ở cửa, rồi Trương Mạc nhìn thấy một đám bà già thò cổ ra cười tươi nhìn mình.
Cảm giác đó, bản thân mình giống như con lợn trong chuồng chuẩn bị bị làm thịt, đang bị tên đồ tể cân nhắc.
Trương Mạc nuốt một ngụm nước bọt, hay là hắn quay về tiếp tục ăn tiệc cùng Nguyệt Ma nhỉ.
Ở đây có vẻ như thực sự sẽ chết mất.
- Đúng là đẹp trai thật.
- Là một chàng trai đẹp, nhường cho tam cô đi.
- Cái chân đó bị gãy rồi sao? Bị ngã gãy, không thể dùng được nữa rồi?
- Ôi chao, chân không sao đâu, chỗ đó dùng được là được rồi.
Trương Mạc lộ vẻ mặt bi phẫn, ba bàn tay che chặt chỗ hiểm. Lũ già này, hơi quá đáng rồi đấy.
Trương Mạc còn chưa kịp nổi giận, thì tỷ tỷ của Tiểu Hắc Tử đã chạy trở về.
Vừa mới trở về đã là một tiếng gầm giận dữ.
Gào!
Nghe giống như tiếng gấu gầm, Trương Mạc không khỏi trong đầu hiện ra hình ảnh đười ươi đập ngực.
Tiếp đó liền xông lên, một tay một tên, lôi tuột hết mọi người ra ngoài.
- Tiểu ny tử, ngươi làm gì vậy?
- Cút đi, cút hết đi, một đám già còn dám giành nam tử với ta, không biết Bá Vương hoa ta lợi hại thế nào à?
- Tiểu ny tử ngươi, nhường cho bà cô già này đi chứ!
- Nhường gia gia ngươi, cút đi. Để ta tức giận thì ta sẽ chém ngươi, ngươi chưa từng thấy qua song đao bá vương chém từ đầu làng đến cuối làng à? Còn nói nữa, cẩn thận cái cổ của ngươi!
Vừa kéo vừa lôi, mồm vừa chửi, tay vừa túm.
Chỉ ba năm lần về sau, ty tỷ của Tiểu Hắc Tử đã đuổi hết đám lão già này đi.
Không cần nhìn cũng biết, chỉ riêng khí thế này, chỉ riêng danh hiệu này, chỉ riêng thái độ không sợ trời không sợ đất này, thì cũng biết người đến là một anh hùng.
Trương Mạc còn chưa kịp nhìn rõ đối phương trông như thế nào, thì đã trực tiếp chắp tay hành lễ.
- Nữ hiệp tha mạng!
Sau đó, Trương Mạc đột nhiên nghe thấy một giọng nói dịu dàng.
- Công tử, để chàng chê cười rồi. Thôn phụ nhà quê, không hiểu phép tắc. Ta đã đuổi hết bọn họ đi rồi, yên tâm, sẽ không có ai làm phiền chàng nữa. Công tử bị thương rồi phải không? Lại đây, ta có mấy bó lá thuốc, có thể giúp công tử chữa thương.
Giọng nói nghe không ổn lắm, Trương Mạc từ từ ngẩng đầu lên nhìn.
Đập vào mắt, không phải là mỹ nhân dịu dàng, cũng không phải là dáng vẻ của một con đười ươi thực sự. Hết chương 259.



Bạn cần đăng nhập để bình luận