Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1337 - Có thay đổi!



Chương 1337 - Có thay đổi!




Bài học hôm nay:
Đừng bao giờ đi ị trước mặt con ruồi.
Nó sẽ chỉ nghĩ rằng ngươi đang khoe của.
—— Trích từ Chương 1570, Nhật ký của ta - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Một khoảng thời gian sau.
Trương Đại Tông chủ chính thức tuyên bố, U Uyên chủ thành chính thức đổi tên thành Thiên Thần thành, lấy ý nghĩa là chủ thành của Thiên Thần Tông.
U Uyên diệt vong, Ma tu thần phục, danh tiếng Thiên Thần Tông bắt đầu truyền khắp vạn quốc.
Tông môn này, trên danh nghĩa vẫn là ở trong Thần Cung. Nhưng trên thực tế, ai cũng biết, đây chính là tông môn độc thuộc về Trương Đại Tông chủ.
Từ đó về sau, xưng hô Trương Đại Tông chủ, bắt đầu nhiều hơn cả Trương Đại Chủ sứ.
Ngoại trừ tu sĩ bên trong Thần Cung ra, những người còn lại, càng nguyện ý gọi Trương lão bát là ‘Tông chủ Thiên Thần Tông’.
Trương Đại Tông chủ hiện tại thống quản cả Thần Cung, Vô Cực Minh và cả chuyện chiến tranh của Kiếp Điện.
Thế nhưng việc đầu tiên sau khi nhậm chức không phải là mở rộng chiến tranh, cũng không phải làm gì đối kháng tranh đoạt.
Mà lại là yêu cầu các địa bàn do Thần Cung khống chế mở cửa thông thương và cho phép người của các thế lực khác ra vào tự do.
Bắt đầu từ địa bàn do bản thân Trương Đại Tông chủ khống chế, hoan nghênh người của các đại thế lực đến đây.
Làm ăn buôn bán cũng được, du ngoạn cũng được, thậm chí là bách tính định cư gì đó, đều không thành vấn đề.
Trương Đại Tông chủ còn đặc biệt đăng bài phát biểu quan trọng trên Thiên Thần Báo.
Đại ý chính là:
- Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau, đánh nhau quá tàn khốc. Chi bằng cùng nhau làm ăn buôn bán, trồng trọt đi! Ai.
Còn đánh nhau nữa, thì cô lập hắn, quần công hắn. Vạn quốc phải hướng tới thái bình!
Màn thao tác này, đừng nói là Vô Cực Minh và Kiếp Điện, ngay cả tu sĩ Thần Cung cũng ngơ ngác.
Không ít tu sĩ còn đang định đến chỗ Trương Đại Chủ sứ nhận nhiệm vụ.
Kết quả vừa nhìn, chuyện gì thế này, Trương Đại Chủ sứ muốn giảng hòa với thiên hạ?
Không đúng, không đúng.
Kế hoạch trăm năm mà Thượng Chủ vừa mới lập cho Trương Đại Chủ sứ đâu?
Trương Đại Chủ sứ không lo làm việc cho tốt, vừa lên đã buông xuôi rồi?
Chắc chắn là có vấn đề rồi.
Đúng rồi, với sự gian xảo của Trương Đại Chủ sứ, việc này nhất định là ẩn giấu huyền cơ.
Tu sĩ Thần Cung đều nghĩ như vậy.
Tả Thu của Vô Cực Minh, Kiếp Nhị của Kiếp Điện suy nghĩ cũng đều giống nhau.
Lừa ai đấy?
Trương lão bát ngươi là kẻ âm hiểm gian trá như vậy, bây giờ lại giả làm ‘người yêu chuộng hòa bình’, ngươi sớm làm gì rồi?
Ây da, Trương lão bát vậy mà còn dám viết thư cho bọn họ.
Trong thư thao thao bất tuyệt về việc hợp tác thì đôi bên cùng có lợi, chia rẽ thì đều thiệt hại, kề vai sát cánh, cùng nhau kiến tạo tương lai.
Đây là lời mà ngươi Trương lão bát có thể nói ra được sao?
Ngươi thả rắm đấy à.
Ai mắc mưu thì người đó là kẻ ngu ngốc.
Tả Thu dù sao cũng là người đầu tiên không tin, trực tiếp lệnh cho Chân Ngôn Báo bốc trần về sự quỷ kế đa đoan của Trương lão bát, lột trần bộ mặt thật của Trương lão bát, để cho thiên hạ biết đây là một kẻ đáng sợ đến mức nào, những lời hắn nói chỉ cần nghe cho vui là được rồi.
Còn về chuyện thông thương gì đó, Tả Thu có chút do dự, cuối cùng vẫn là Nhân Hoàng xem xong thư của Trương lão bát, cười lớn nói:
- Trương lão bát bắt đầu chơi dương mưu.
Rồi, thú vị. Có thể tạm thời ngừng đánh nhau, xem Trương lão bát muốn làm gì. Thông thương, người đến người đi sao, không sao cả. Ta đây hành sự quang minh chính đại, đại nghĩa tại tâm, sợ gì người khác. Còn Thần Cung, bọn họ thật sự dám để cho bách tính của bọn họ nhìn thấy cuộc sống dưới sự cai trị của Vô Cực Minh sao?
Tả Thu thấy Minh chủ vui vẻ như vậy, cũng đành gật đầu đồng ý.
Dương mưu?
Trương lão bát mà cũng biết cái này sao?
Thật sự là không nhìn ra nha.
Bất quá Minh chủ nói cũng có lý.
Xem nào, xem tiếp đi.
Phải xem cho kỹ, rốt cuộc Trương lão bát đang ủ mưu gì.

Thiên Thần Tông.
Trương Đại Tông chủ đang vừa ăn sáng, vừa họp với các tu sĩ Thần Cung.
Lần này tu sĩ Thần Cung đến đây không ít, đều là nghe nói Trương Đại Chủ sứ muốn hòa bình nên đến ngăn cản.
Bao gồm cả bốn vị Thần sứ, mười mấy vị Thần sứ dự bị, và cả Ngô Thành đại diện cho Khí Quân Chủ sứ đến đây.
Những người này cũng không dám nói năng lung tung trước mặt Trương Đại Chủ sứ.
Mỗi người đều uất ức, chỉ nói một câu.
- Không đánh không được đâu!
Trương Đại Tông chủ hiểu rõ ý tứ phía sau câu nói này của bọn họ.
Không đánh nhau thì lấy gì kiếm tiền, không đánh nhau thì thể hiện tầm quan trọng của bọn họ thế nào?
Không đánh nhau thì đám người dưới trướng nuôi để làm gì?.
Có thể không đánh lớn, nhưng nhất định phải đánh.
Ngô Thành nhỏ giọng nói:
- Trương Chủ sứ, ý của sư tôn ta là. Có thể thu hẹp phòng ngự, cũng có thể tạm thời không đánh. Nhưng không thể thật sự giảng hòa với Vô Cực Minh và Kiếp Điện, va chạm nên có vẫn phải có. Nếu không chẳng phải là nuôi ong tay áo sao?
Những người xung quanh đều nhao nhao gật đầu, đúng đúng đúng, nuôi ong tay áo, từ này dùng hay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận