Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1315 - Gặp nạn (2)



Chương 1315 - Gặp nạn (2)




Bước nhanh chân, lão Trọc và Thang Cát vội vàng chạy ra xem, quả nhiên nhìn thấy một đám Xà Nhân ôm đầu gào thét thảm thiết trên mặt đất.
Còn có những kẻ, đang tự chém giết lẫn nhau.
- Hỗn loạn!
Lão Trọc và Thang Cát chợt hiểu ra.
Hóa ra Tông chủ đang thi triển đại chiêu không phân biệt địch ta.
Ở một nơi khác, Tiểu Long Quân cũng đột nhiên cảm thấy bản thân có chút không ổn.
Rõ ràng đã nói là sẽ không nhìn Trương Lão Bát, nhưng không biết tại sao, Trương Lão Bát vừa bắt đầu lắc lư, ánh mắt nàng lại không nhịn được mà bị thu hút.
Tiếp theo, dục vọng trong lòng lại bắt đầu bùng phát dữ dội, chuyện gì thế này?
Tại sao ta lại có ý nghĩ với Trương Lão Bát?
Không thể nào.
Tiểu Long Quân cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng lại vô dụng.
Sau đó, ý thức dường như bỗng chốc nổ tung.
Tiểu Long Quân trực tiếp ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, toàn thân co giật không ngừng.
Thương Di ở bên kia thì vẫn ổn, nhìn Trương Lão Bát lắc lư trong Huyết Nhật.
Thương Di chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng kỳ lạ, đang lan tỏa theo Huyết Nhật.
Thật mạnh!
Đây là sát chiêu của Trương Lão Bát sao?
Rốt cuộc Trương Lão Bát muốn làm gì?
Thương Di còn chưa kịp hiểu ra, cả Vực sâu, vô số tồn tại đều gặp nạn.
Ánh sáng của Huyết Nhật như thể đã cường hóa chiêu thức này của Trương Lão Bát.
Ngay cả những tồn tại đáng sợ kia, sau khi bị chấn động mạnh, cũng đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Trong bùn đất của Ô Uế đại địa, bộ xương khô khổng lồ lạnh lẽo vội vàng chui trở về với tiếng gào thét chói tai.
Trong dòng nước đen ngòm của Nguyền Rủa chi hải, đôi mắt run rẩy, thân hình đen tối lập tức lặn xuống nước.
Bên trong Tuyệt Vọng thành, người khổng lồ đội vương miện đá đen cầm đại đao điên cuồng chém lung tung xung quanh, ngay cả thuộc hạ của mình cũng không tha.
Trong Tịch Tĩnh Cổ Lâm, Cự Long sáu cánh trắng toát phát ra tiếng kinh nghi, sau đó ánh mắt lóe lên, rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
…….
Những tia sáng tham lam kia, trong nháy mắt đã biến mất hơn phân nửa.
Khiến chúng thật sự cảm nhận được, vị tồn tại trong Huyết Nhật, không phải là kẻ dễ chọc.
Càng có những kẻ yếu đuối sau khi hỗn loạn, liền quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Huyết Nhật hành lễ, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Dường như muốn cầu xin vị tồn tại trong Huyết Nhật tha thứ cho mình.
Đáng tiếc, Trương Lão Bát có thể nghe thấy mới là lạ.
Bên trong Nguyên Sơ chi địa, Trương đại Tông chủ rốt cuộc cũng giải quyết xong đám hồng quang kia.
Sau khi bị hỗn loạn, đám hồng quang này cuối cùng cũng tự va chạm vào nhau, sau đó lần lượt tiêu tan, không còn khôi phục nữa.
Quay đầu nhìn lại, chiếc vương tọa kia vẫn đang phát sáng lấp lánh, thật sự giống như sinh vật sống.
Trương đại Tông chủ...
Trương đại tông chủ quyết định coi như cái ghế là vật sống, lớn tiếng nói:
- Đừng hỏng ăn ta, ngươi không có bản lĩnh đó đâu. Ta cũng không bẻ gãy ngươi nữa, coi như huề nhau đi.
Vừa nói, Trương đại tông chủ vừa lùi lại phía sau.
Chiếc vương tọa lại lóe sáng, từ từ hiện lên một bóng hình mờ ảo.
Bóng hình rất cao lớn, không giống người thường, mà giống yêu quái hơn.
Vừa nhìn thấy bóng hình, Trương đại tông chủ cảm thấy lòng bàn tay nóng ran.
Cảm giác như có thứ gì đó sắp chui ra.
Chẳng lẽ thứ này lại có liên quan đến Mông Đỏ?
Mông Đỏ, ngươi còn sống không?
Còn sống thì lên tiếng đi chứ.
Trương đại tông chủ vỗ vỗ vào lòng bàn tay, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Mông Đỏ vẫn không xuất hiện.
Không biết là sắp chết thật, hay là nó cảm thấy tình huống này không cần nó ra tay.
Lần trước gặp nó, hình như là lúc tế ma thần.
Tên này đúng là ngủ kỹ thật.
Bóng hình mờ ảo bắt đầu sáng lên, chưa kịp để Trương đại tông chủ nhìn rõ, bóng hình đã giơ tay, một tia sáng đỏ trực tiếp bắn về phía hắn.
Trương đại tông chủ sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Thầm nghĩ: ‘Ta chết chắc rồi!’
Trong tay còn chưa kịp rút kiếm phù mà Kiếm Ngô đại nhân đưa cho.
Nhưng giây tiếp theo, tia sáng lại không bắn trúng Trương đại tông chủ, mà bắn trúng quả cầu đen bên cạnh hắn.
Khá lăm, xem ra không xử lý được ta thì đổi mục tiêu sao.
Ngươi thật đúng là….
Cái ghế thông minh.
Quả cầu đen bị đánh trúng, lập tức biến đổi hình dạng.
Từ một quả cầu nhỏ bằng viên bi, nó nhanh chóng phình to ra.
Haizz, vẫn chưa đủ cho Trương đại tông chủ nhét kẽ răng.
Màu sắc cũng từ đen thuần chuyển thành đen đỏ, đôi mắt trở nên trong veo hơn.
- Hắc cầu, ngươi còn sống không? Đợi đưa ta về rồi chết cũng chưa muộn.
Trương đại tông chủ bóp bóp nó vài cái.
May mà Hắc cầu vẫn còn sống, nó bay vòng quanh Trương đại Mộ tông chủt vòng, không có gì thay đổi.
Trương đại tông chủ cẩn thận hỏi han, Hắc cầu nói trong cơ thể nó như có thêm thứ gì đó, nhưng không biết là gì.
Trí thông minh của nó, Trương đại tông chủ cảm thấy chẳng hơn loài dã thú là bao.
Còn không bằng Thủy Kỳ Lân, hỏi cũng bằng thừa.
Những cái ghế khác, Trương đại tông chủ cũng không muốn ngồi nữa.
Ngồi nữa có khi không phải đau mông, mà là đau cả người.
Đi thôi, đi thôi, chuồn thôi, chuồn thôi.
Hắc cầu, mau đưa ta về.
Nhanh lên!



Bạn cần đăng nhập để bình luận