Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 227. Quỷ Thủ (1)



Chương 227. Quỷ Thủ (1)






Luôn có người tự xưng đại sư nói cho thế nhân, mỗi vấn đề đều có đáp án.

Vậy đáp án cho vấn đề này của ta là cái gì?

Ha ha.

—— Trích từ Chương 1125, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.



Bên này, Dương Sở, lão Cẩu mấy người cũng đều thu thịt rượu thủ hạ Nguyệt Ma đưa tới.

Cẩn thận kiểm tra một phen, xác định không có bất kỳ độc gì, Dương Sở ra hiệu mọi người có thể bắt đầu ăn, nhưng rượu thì không thể uống nhiều.

Trương Mạc đứng ở cửa ra vào, nhìn đám người Viên thịt thuộc hạ của mình ăn vui vẻ, lông mày đều sắp vặn trở thành một đoàn.

- Âm mưu, tuyệt đối là âm mưu. Khẳng định là muốn kéo lấy ta, không cho ta chạy trốn.

Trương Mạc thầm nói.

Lão Cẩu bên cạnh bên cạnh đong đưa cây quạt, ăn thịt nướng nói:

- Tông chủ, ta nhìn Nguyệt Ma rất có thành ý, không có cảm thấy có cái gì không đúng. Có phải chúng ta suy nghĩ nhiều quá hay không.

Trương Mạc chỉ vào lão Cẩu cái mũi nói:

- Tuổi còn rất trẻ, các ngươi còn quá trẻ, ma đầu có thể tin sao? Âm hiểm xảo trá đó là đại danh từ của bọn họ.

Lão Cẩu nhìn Trương Mạc, biểu lộ có chút quái dị.

Hắn rất muốn nói, tông chủ, ngài mới là đại danh từ âm hiểm xảo trá, điểm ấy người trong thiên hạ đều biết.

Nhưng dục vọng cầu sinh nồng đậm để hắn cuối cùng không có nói ra khỏi miệng.

Trương Mạc đau lòng nhức óc chỉ vào đám người lão Cẩu nói:

- Chỉ có một chút đồ ăn thức uống đã xóa đi lòng cảnh giác của các ngươi. Thật sự là... Thật sự là, được rồi, ăn ngon không?

Dương Sở vội vàng lấy một khối thịt nướng tốt nhất cho Trương Mạc.

Trương Mạc một bên ăn, một bên miệng đầy chảy mỡ nói:

- Không thể chỉ nghĩ đến ăn! Muốn tỉnh táo, tỉnh táo một chút biết không? Chỉ là một chút đồ ăn thức uống mà thôi, cần nhìn như cặn bã! Lão Dương, lại cho ta thêm một khối. Ai, lười nhác nói với các ngươi, tỉnh táo lên!

Lấy đi rượu thịt, Trương Mạc tiến vào gian phòng, phanh một tiếng khép cửa phòng lại.

Bên ngoài, Dương Sở cùng lão Cẩu hai mặt nhìn nhau.

- Vậy tối nay còn muốn chạy trốn hay không?

- Chờ tông chủ mệnh lệnh thôi.

Hai người đứng ở cửa ra vào đợi một hồi lâu, chốc lát, mệnh lệnh là không đợi được.

Ngược lại là bên trong truyền đến tiếng ngáy rõ ràng.

Dương Sở tán thán nói:

- Tông chủ đúng là tông chủ, cường địch vây quanh, cũng có thể thản nhiên kê cao gối mà ngủ.

Lão Cẩu ở bên nói:

- Tông chủ đều nghe không được, mông ngựa cũng không cần đập đâu.

Dương Sở liếc mắt nói:

- Người trẻ tuổi, vỗ mông ngựa của ngươi là cái rắm, công lực còn chưa đủ sâu! Tông chủ mặc dù bây giờ nghe không được, nhưng về sau hắn từ trong miệng người khác nghe được ta sùng kính hắn, không phải cũng giống vậy?

Lão Cẩu bừng tỉnh đại ngộ, thầm nói một tiếng con mẹ nó ngưu bức.

Đêm dài, mấy vị ma đầu đều không ngủ.

Chỉ có Trương đại tông chủ, tiếng ngáy như sóng, giống như thường ngày.



Hôm sau, bình minh.

Trương Mạc thức tỉnh từ trong ngủ mơ.

Vừa tỉnh lại, liền đập đùi mình.

Đã nói phải tỉnh táo, làm sao uống hai chén liền ngủ mất.

Có độc, khẳng định là trong rượu có độc, lúc này mới rót đổ bổn tông chủ. Tuyệt đối không phải là tửu lượng của bổn tông chủ không được.

- Dương Sở!

Một tiếng kêu to, Dương Sở bước nhanh mà vào.

- Tông chủ!

Trương Mạc đứng lên nói:

- Xảy ra chuyện gì không, đêm qua có tình huống không giống bình thường hay không?

Dương Sở lắc đầu nói:

- Không có. Tông chủ, Nguyệt Ma đại nhân mời ngài đến phía sau núi xem bảo. Ngài nhìn hiện tại có phải nên đi qua hay không!

- Không có biến?

Trương Mạc gãi đầu một cái, chẳng lẽ Nguyệt Ma kia thật vẫn là một người thích mời khách ăn cơm.

Khó quá khó!

- Có thể không đi không?

Trương Mạc trả lời.

Dương Sở một mặt bất đắc dĩ nhìn Trương Mạc nói:

- Tông chủ, mấy vị khác đều đi. Nếu chúng ta không đi, có phải có chút quá không nể mặt mũi hay không.

Trương Mạc gật gật đầu, thở dài một tiếng.

Quả nhiên, đi ra bên ngoài, thân bất do kỷ. Người ta để hắn đi, hắn liền phải đi.

- Ngươi vừa mới nói Nguyệt Ma mời ta đến hậu sơn làm gì tới?

- Xem bảo, tông chủ!

- Bao ăn no? Vì cái gì nhất định phải đi phía sau núi mới bao ăn no?

- Ách... Tông chủ, ngài vẫn đi trước rồi nói sau.

...

Một lát sau, phía sau núi Hắc Phong Lĩnh, Trương đại tông chủ khoang thai tới chậm.

- Trương tông chủ nghỉ ngơi tốt không?

Nhìn thấy Trương Mạc đến, Nguyệt Ma nhịn không được trêu chọc hỏi một câu. Mấy người Diệu Ly cũng đều dùng ánh mắt khác nhìn về phía Trương Mạc.

Vị Trương đại ma đầu này, tính tình thật lớn.

Hôm qua hắn thế mà thật ngủ được, còn có thể ngủ quên.

Cũng không biết là nên nói hắn không sợ hãi, hay là không tim không phổi.

Trương Mạc cười ha ha, khoát tay nói:

- Còn tốt, còn tốt. Tới chậm mấy khắc, mong rằng chư vị thứ lỗi!

- Không gọi chuyện, chơi mà, tự nhiên làm sao vui vẻ là được. Người đã đến đông đủ, vậy thì mời, lão phu trong khoảng thời gian này thế nhưng góp nhặt không thiếu đồ tốt trong Ninh quận, chư vị cùng một chỗ đánh giá một phen, như thế nào?

- Ha ha, Nguyệt Ma đại nhân khách khí!

- Có thể vào được pháp nhãn của Nguyệt Ma đại nhân, tất nhiên là trân phẩm hiếm thấy!

- Không sai, hôm nay, chúng ta muốn đại khai nhãn giới.

...

Đi theo bước chân Nguyệt Ma, mọi người đi vào trong sơn động ở một chỗ không đáng chú ý phía sau núi.

Toàn bộ đám người Dương Sở đều lưu ở ngoài cổng, chỉ có mấy vị ma đầu có thể đi theo Nguyệt Ma cùng một chỗ tiến vào.

Hết chương 227.



Bạn cần đăng nhập để bình luận