Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 157. Kẻ trộm (2)



Chương 157. Kẻ trộm (2)





Ẩn hét lớn một tiếng, giọng nói nhọn hoắt như muốn xé toạc cả bầu trời.

Trong chớp mắt, không ít người ngoái lại nhìn. Thậm chí không ít người đang nghe đàn trong đại sảnh cũng giật mình tỉnh lại, đồng loạt quay đầu.

Thiên Mị Nhi đang gảy đàn cũng run tay, suýt nữa thì lạc nhịp.

Chết tiệt, ai lại phá đàn của ta như vậy, muốn chết sao!

Bên ngoài, theo tiếng hét của Ẩn, kiếm thì không thấy đâu, nhưng một nhóm ma binh tuần tra đã nhanh chóng đi tới.

- Lão ăn xin, ngươi kêu la cái gì vậy, ngươi có mất đồ không!

Nhìn thấy ma binh, Ẩn lập tức khom người, việc còn chưa thành, hắn không thể để lộ thân phận được. Đồ chó chết, vừa nãy hơi kích động rồi, không nên hét lên.

- Đúng... Đúng...... Ống trúc của ta bị mất trộm rồi!

Hắn giả vờ lắp bắp, run rẩy nói.

Hắn tưởng rằng chỉ cần giải thích một chút thì ma binh sẽ bỏ đi, dù sao thì nói đi cũng chỉ là trộm một ống trúc mà thôi, hẳn là đám ma binh này cũng chẳng thèm quan tâm.

Nhưng hắn đã nhầm, hắn đã đánh giá thấp ‘sức hấp dẫn’ của tên trộm ở Thanh Quận.

Tên ma binh đầu lĩnh vừa nghe thấy lời này thì lập tức lớn tiếng nói:

- Cái gì? Dám trộm trúc ở Quận thành sao? Còn trộm cả ống trúc của ăn mày, đây là tội tày đình. Huynh đệ đâu, lục soát cho ta, nhất định phải tìm ra tên trộm này cho ta. Vừa hay, Đan gia còn thiếu một vị thuốc dẫn, mau lên, hành động, bắt đầu lục soát từ đây, xem xem là ai đã lấy trộm ống trúc!.

- Vâng!

Đám ma binh chẳng nói chẳng rằng, xông thẳng vào Phượng Hoàn lâu.

- Dừng lại, tất cả dừng lại cho ta!

- Gảy đàn cái gì, nhạc này có gì hay ho mà nghe, dừng lại!

- Đại gia phải phá án rồi! Đại gia nửa năm nay chưa phá án, hôm nay phải thỏa thích phá cho đã!

Một đám ma binh thậm chí còn muốn xông lên đài cao, may mà bị Mộc Đầu ngăn lại.

Thiên Mị Nhi vừa mới vào đoạn cao trào của khúc nhạc thì dừng, giờ thì chẳng thể gảy đàn được nữa.

- Tên khốn kiếp!

Thiên Mị Nhi nghiến răng, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn chằm chằm lão ăn mày bên ngoài.

Ẩn thì hoàn toàn ngây người, ma binh ở Thanh quận, đều thích phá án như vậy sao?

Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì? Chẳng hiểu gì cả.

Không lâu sau, đám ma binh này xông lên lầu hai, rồi một tên ma binh mắt tinh, liếc mắt đã nhìn thấy ngoài cửa sổ của Lôi Vĩnh bọn họ, còn có những mảnh vỡ của ống trúc.

- Đại nhân, ở đây!

- Bắt hắn lại cho ta!

Đám ma binh xông vào phòng. Lôi Vĩnh bọn họ đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, quay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

- Nhanh lên!

- Đại ca, các người đi trước, ta chặn hậu!

- Chặn cái đầu nhà ngươi, mau cùng nhau đi!

Bốn người lần lượt chạy trốn, nhảy ra khỏi cửa sổ.

Nghe thấy động tĩnh, lão ăn mày Ẩn cứ thế trơ mắt nhìn một tên mặt đầy mảnh vỡ ống trúc dẫn theo mấy người bay đi.

- Thì ra là thật sự bị trộm mất rồi!

- Kiếm của ta đâu?

Ẩn cũng nhanh chóng đuổi theo, ám sát hôm nay là không thành rồi, nhưng kiếm thì phải lấy lại.

Tầng ba, Trương Mạc giải trừ bất động như sơn.

Nhìn thấy bên dưới hỗn loạn, hơi nhíu mày.

- Lão Lý, đi hỏi xem, chuyện gì thế.

- Vâng, tông chủ!

Lão Lý dẫn người nhanh chóng đi xuống hỏi thăm. Đám ma binh này vừa nhìn thấy lão Lý lấy ra lệnh bài của Thiên Ma tông, thì tên nào tên nấy cũng sợ đến run rẩy, nói lắp bắp.

Mãi một lúc sau, lão Lý mới quay lại nói:

- Tông chủ, hỏi rõ rồi, chuyện nhỏ thôi. Một đám binh lính tuần tra bắt một tên trộm mà thôi.

Trương Mạc thở dài nói:

- Bọn chúng bắt trộm, lại quấy rầy hứng thú của ta. Bắt được chưa?

Lão Lý nói:

- Chưa, chạy khá nhanh.

Đang nói chuyện, thì một tên ma tu nhanh chân chạy đến, quỳ xuống nói:

- Tông chủ, trưởng lão, trong phòng của tên trộm, phát hiện một thanh kiếm đặc biệt!

Hai tay giơ kiếm lên, Trương Mạc nhìn thấy thanh kiếm, mắt sáng lên.

- Ồ, thanh kiếm này trông không tệ!

Thanh kiếm mỏng manh, sắc nhọn, lấp lánh ánh sáng, thoạt nhìn đã biết là bảo vật chứa linh khí.

Trương Mạc đưa tay cầm lấy, truyền một ít chân khí vào để thăm dò.

Trong nháy mắt, mật độ linh khí bên trong khiến hắn kinh ngạc, đặc quánh đến mức ngay cả chân khí của hắn cũng không thể điều động hoàn toàn.

- Bảo vật tốt!

Lão Lý cũng tiến đến xem rồi nói:

- Thật sự là một thanh kiếm tốt. À, ta hiểu rồi, thứ hắn ăn trộm chính là nó à! Chúc mừng tông chủ, chúc mừng tông chủ, lại thu được bảo vật rồi.

Trương Mạc dùng ngón tay gõ nhẹ vào thân kiếm rồi nói:

- Chỉ cần cho ta thêm hai thứ như thế này nữa là ta hài lòng rồi.

Hắn mỉm cười, với mật độ linh khí của thanh kiếm này, nếu có thêm ba cái thì hắn có thể hiến tế cho Ma thần.

Thậm chí còn đảm bảo hiến tế thành công.

Lão Lý ở bên cạnh cười nói:

Tông chủ sẽ được như ý nguyện.

- Ngươi cũng nghĩ vậy đúng không.

Trương Mạc cười nhẹ rồi cất kiếm đi. Sau đó, hắn vỗ tay lên bàn rồi đứng dậy.

- Hôm nay thu được bảo vật, tâm trạng tốt, đi thôi. Đúng rồi, thưởng cho cô nương gảy đàn, ừm, thưởng nàng ít sữa đi! Trông nàng gầy quá, để nàng bồi bổ một chút.

- Vâng, thưa tông chủ!

- Tông chủ anh minh!

Hết chương 157.



Bạn cần đăng nhập để bình luận