Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 116. Bán quỷ



Chương 116. Bán quỷ




Người đẹp cuốn rèm châu, tỉnh giấc cùng giao hoan. Hai bên bờ tiếng vượn không ngừng kêu, tráng sĩ một đi không trở về.
Ừm, quả nhiên ta là ma thi a.
— Trích từ Chương 6720, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Mùa đông tuyết tan, nắng ấm bầu trời quang đãng.
Ta vừa cởi quần bông, cô nương mùa xuân đã đến.
Đến tháng ba, ngày Kinh Trập ngày càng gần.
Dương Sở, lão Lý, lão Cẩu ba người, mấy ngày nay đã hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Tất cả đều đang dốc hết sức xử lý việc trong môn phái, cố gắng tăng cường lực lượng.
Trương Mạc thời gian này cũng dường như nghiên cứu đến mức tắc nghẽn, có chút buồn bực bước ra khỏi hậu hoa viên.
- Lại thất bại rồi, tại sao lại thất bại chứ? Là vấn đề nguyên liệu sao? Hay là tàn hồn không đủ?
Đến chính điện, Trương Mạc muốn tìm Dương Sở đến, lại lấy cho hắn một ít nguyên liệu.
Đặc biệt là tàn hồn quỷ hỏa, càng nhiều càng tốt. Hắn luôn cảm thấy chính là vì vấn đề tàn hồn, khiến cho chiếc bình cuối cùng hắn chuẩn bị không thể hoàn thành.
Lần trước Dương Sở đã nói với hắn, quỷ hỏa không dễ lấy lắm.
Những nấm mồ xung quanh đều sắp bị bọn họ phá hoại hết rồi. Không ít người dân địa phương đều đang nói chuyện này.
Nói rằng Thiên ma tông đào mộ tổ tiên nhà họ, nhất định sẽ bị trời phạt, nghe nói mắng rất khó nghe.
Sau đó, vẫn là Trương Mạc hạ lệnh phát tiền cho dân chúng, đào thì sẽ được đền bù, mới giải quyết xong chuyện này.
Nhưng Trương Mạc không biết, vì phát tiền, rất nhiều người dân đều bắt đầu tự đào mộ tổ tiên nhà mình.
Nghĩ đến tổ tiên của họ cũng không biết, hóa ra mình chết rồi cũng có thể kiếm tiền cho gia tộc, còn kiếm được không ít tiền.
Chết còn có ích hơn lúc sống.
- Dương Sở, Dương Sở!
Gọi mấy tiếng sau, Dương Sở cũng không thấy bóng dáng.
Người cũng không thấy, có một con quỷ cũng được.
Trương Mạc ở cửa chính điện, tùy tiện gọi một ma tu.
- Dương đại trưởng lão đâu?
Người này thấy tông chủ gọi mình, nhanh chóng quỳ xuống, toàn thân run rẩy nói:
- Bẩm tông chủ, Dương đại trưởng lão đang ở địa lao cùng với Lý trưởng lão, Đan Ma.
- Ba người này lại tụ họp với nhau rồi sao?
Trương Mạc cau mày, quay sang hỏi:
- Thế lão Cẩu đâu?
Ma tu đáp:
- Cẩu gia đi tiền tuyến chỉ huy rồi.
Trương Mạc vẻ mặt bất lực, sao đều bận rộn như vậy chứ.
Vẫy tay, Trương Mạc nói:
- Ngươi lui xuống đi. Ta tự mình đến ngục tối xem!
Ma tu vội vàng dập đầu nói:
- Đa tạ tông chủ ân không giết, đa tạ tông chủ ân không ăn.
Vội vàng chạy mất, một khắc cũng không dám dừng lại.
Trương Mạc cũng không để ý, chuyện này, quá thường xuyên rồi.
Bước chân về phía Ma Tháp, vừa đi được vài bước, đột nhiên Trương Mạc và hầu như tất cả ma tu trên Tiểu Thánh Sơn đều nghe thấy một tiếng hét chói tai.
- Á!
Tiếng vang chấn động trời đất, Trương Mạc lập tức bịt tai mình lại.
Ai kêu to như vậy, còn kêu dâm đãng như vậy, muốn chết sao!
Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa lớn của Ma Tháp bị đập tung.
Trương Mạc nhìn kỹ lại, thì thấy lão Lý toàn thân đầy máu bị Dương Sở khiêng ra, lão già Đan Ma kia, càng chạy như bay không thấy bóng dáng.
- Người đâu, mau đến người đâu!
Dương Sở liên tục hét lớn, ma tu chung quanh ùa đến.
Trương Mạc thấy tình hình không ổn, lùi lại vài bước.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là người chính đạo đánh lên sơn môn rồi sao?
Hay là đám Tiêu Long ở trong địa lao muốn giết ra ngoài?
Không thể nào, nếu bọn họ lợi hại như vậy thì Thiên Ma tông đã không còn từ lâu rồi.
- Á!
Một tiếng thét chói tai nữa vang lên, đợt này cao hơn đợt trước.
Ngay sau đó, một bóng người lao ra khỏi Ma tháp, toàn thân đẫm máu.
Trương Mạc nhìn kỹ, trời ạ, hắn quen biết.
Chẳng phải là Sở Nhiễm đã chết rồi sao? Cô ta không phải bị đám người Dương Sở đưa xuống địa lao để biến thành thi quỷ à? Sao lại thành ra thế này.
Lúc này, Sở Nhiễm trông chẳng khác gì lúc còn sống, chỉ có điều ánh mắt dữ tợn, thân mang huyết quang, hai tay đầy ánh sáng đen. Như một con thú dữ, Sở Nhiễm lại thét lên một tiếng, trực tiếp hóa thành tàn ảnh, bắt đầu điên cuồng chiến đấu với đám ma tu.
Chết tiệt!
Trương Mạc nhìn đến ngây người.
Tốc độ của Sở Nhiễm nhanh đến mức dường như có thể xé rách không khí, lòng bàn tay biến thành vuốt, một vuốt xuống, không khí đều xuất hiện những vết vuốt đen, mãi không tan.
Huyết quang trên người càng đáng sợ, đi đến đâu, ma tu nào cũng không thể cản được huyết quang này, lần lượt bị huyết quang đánh bay.
Chuyện gì thế này?
Không giống với dáng vẻ của thi quỷ cho lắm.
Trương Mạc đã từng gặp thi quỷ, còn gặp không ít, chưa có một con nào sở hữu tốc độ và sức mạnh như vậy.
- Ngăn cô ta lại, nhanh ngăn cô ta lại. Cẩn thận với Thiên sát huyết quang trên người cô ta, cô ta không phải thi quỷ, là bán quỷ, bán quỷ đã nghịch chuyển nguyên khí thành ma nguyên.
Dương Sở liên tục hét lớn, vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhìn tình hình này thì biết là do hắn gây ra rồi. Muốn luyện một con thi quỷ tốt hơn, rồi lại gây ra sự cố.
Đám ma tu lấy ra bắt hồn võng, phích lịch ma hỏa, nỏ, khí độc, bẫy, lần lượt ném vào người Sở Nhiễm. Hết chương 116.



Bạn cần đăng nhập để bình luận