Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 218. Các vị ma đầu (1)



Chương 218. Các vị ma đầu (1)





Có khi chỉ muốn hóa thân thành một gốc cây.

Trăm ngàn năm phơi gió phơi nắng, tịch mịch chờ đợi.

Nhàn đến làm người hóng mát, cười nhìn nam nữ hoan ái.

Mà nếu ai chọc giận ta, ta sẽ chờ hắn đi ngang qua.

Nhìn ta đập cho chết ngươi hay không!

—— Trích từ Chương 3624, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Nhưng Trương Mạc luôn cảm thấy từ khúc này có chút không đúng lắm, chờ đã, đây là từ khúc hôn tang giá thú à.
Cao nhã hắn không hiểu, đồ chơi thông tục thì hắn vẫn biết chút ít. Ai, còn không có đoạt lấy tân nương... Không phải, đoạt lấy kẹo mừng.

Mặt Trương Mạc tràn đầy mỉm cười hỏi ma tu trước mặt:

- Từ khúc này của ngươi cái, hát cho tang lễ, hay là hát hôn sự?

Ma tu trước mặt liếm láp cái môi hơi khô của mình một cái, trả lời:

- Việc tang lễ. Trương tông chủ, Nguyệt Ma đại nhân để cho chúng ta nhiệt liệt nghênh đón, còn muốn tấu nhạc. Chúng ta chỉ biết có một khúc này, vẫn là vừa học xong, xin ngài chịu đựng một chút lắng nghe.

Trương Mạc há hốc mồm, thực sự không biết nên nói cái gì.

Ai, vẫn là tranh thủ thời gian đi vào đi. Lại nghe một hồi, Trương Mạc cảm giác liền phải đưa tiễn chính đi.

Tiến vào Tụ Đại Sự đường, một cỗ khí tức sơn tặc dã mãng liền đập vào mặt.

Trên mặt đất tràn đầy da thú, vách tường treo đầu lâu các loại dã thú. Đầu hổ lớn như vậy liền đặt ở giữa vách tường.

Nhìn khẩu hình của con hổ này, tựa hồ chết có chút không cam lòng, há to miệng còn tại mắng – Mẹ nó!

Quanh mình nến đỏ đang cháy, trong toàn bộ hành lang đều nhiễm lên một tầng màu sắc huyết hồng.

Ở giữa là một bàn tròn lớn bằng đá đen, bên cạnh đã bày xong sáu chỗ ngồi lớn.

Ai, lại sắp xếp như thế nào vậy, đều là loại ghế sẽ đông lạnh cái mông.

Không thể thay một cái mềm hơn một chút sao? Thực sự không được, luôn có đầu gỗ.

Ma tu thật không bị bệnh trĩ sao?

Trương Mạc một mặt bất đắc dĩ, chọn một cái ghế ở hỗ gần với cửa lớn, sau đó ngồi xuống.

Phương vị này cũng không phải nói có phong thủy tốt cái gì, mấu chốt là, nó gần cánh cửa, thuận tiện chạy trốn.

Sau lưng, đám người Dương Sở, lão Cẩu nhao nhao đứng vững, hận không thể chen đều chật ních sau lưng Trương Mạc. Trương Mạc quay đầu nhìn thoáng qua, ừm, rất tốt, tựa hồ chọn cái nào cũng đều như thế, dù sao cửa lớn đều sẽ bị phá hỏng.

- Nguyên lai ngươi chính là Trương đại ma đầu trong truyền thuyết.

Đột nhiên, bốn phía truyền đến âm thanh.

Toàn thân Trương Mạc lập tức xiết chặt, cái mông co rụt lại.

Có người nói chuyện? Làm sao? Làm sao? Ai tu vi cao thâm như thế, thế mà có thể trống rỗng truyền âm sao?

Thật lợi hại!

Đang lúc Trương Mạc âm thầm than thở, quan sát trái phải.

Dương Sở ở bên cạnh vội vàng chỉ phía trước, nói:

- Tông chủ, phía trước!

Trương Mạc thuận theo phương hướng Dương Sở chỉ nhìn lại, mới nhìn thấy một tiểu cô nương bảy tám tuổi, nhô đầu ra từ đằng sau bàn tròn lớn bên trái đằng trước.

A, nguyên lai là dáng dấp thấp, bị cái bàn chặn lại.

Trương Mạc nhìn kỹ một chút, cuối cùng nhận ra được.

- Là ngươi sao, tiểu cô nương. Nơi này không phải địa phương ngươi nên tới, đi nhanh lên đi!

Trương Mạc phất phất tay, thầm nghĩ trong lòng nơi đâu hài tử cũng dám đến, nơi này là chỗ nàng nên tới sao?

Tiểu cô nương lập tức có chút nổi giận, trực tiếp đứng lên, nhìn Trương Mạc nói:

- Trương đại ma đầu, ngươi đừng còn coi khinh ta.

Trương Mạc nhìn nàng, mặt mũi tràn đầy không hiểu, ta xem nhẹ ngươi sao?

Ngươi vốn là nhỏ.

Ba ba ba!

Đột nhiên tiếng vỗ tay từ phía sau truyền ra, ma tu nửa gương mặt thật vất vả chen vào từ phía sau cái mông của Viên Thịt.

- Hai vị đại nhân xem ra đều đã quen biết lẫn nhau. Còn xin chờ chốc lát, mấy vị đại nhân khác hẳn là rất nhanh cũng sẽ đến. Người đâu, trước lấy cho hai vị đại nhân chút nước trà điểm tâm.

Ma tu nửa mặt vỗ tay phát ra tiếng, từ cửa ngầm nơi hẻo lánh trong sảnh đường lập tức xuất hiện một đám người lơ lửng.

Bọn chúng toàn thân khoác áo đen, trong tay bưng đĩa, nước trà, điểm tâm, cấp tốc đi đến trước bàn.

Bọn chúng di động hoàn toàn là tung bay, Trương Mạc thậm chí đều cúi đầu nhìn thoáng qua dưới chân của bọn nó.

Ân, rất tốt, không có chân, cũng không có cái bóng.

Mẹ ta ơi!

Hôm nay thật gặp quỷ.

Mí mắt Trương Mạc run lên mấy lần, cũng không dám nói lời nào, sau khi bọn quỷ áo đen này thả đồ trong tay xuống, lại cấp tốc nhẹ lướt đi.

Trương Mạc cúi đầu nhìn thoáng qua nước trà trước mặt, đen giống như là nước rửa chân mà Lão Lý ngâm một tháng.

Lại nhìn cái gọi là điểm tâm, ừm, không có gì dị thường.

Cũng chính là hai ngón tay bình thường mà thôi.

Ngón tay của người!

Trương Mạc quay đầu, nhìn về phía Dương Sở nói:

- Đột nhiên cảm giác có chút khó chịu, nếu không chúng ta vẫn là rời đi trước đi. Ngày mai lại đến!

Dương Sở lúng túng cười nói:

- Tông chủ, ngài lại nói đùa.

Lúc này, bên ngoài lại bỗng nhiên truyền đến tiếng gào.

- Cung nghênh Hùng tông chủ giá lâm!

- Cung nghênh Diệu tông chủ giá lâm!

- Cung nghênh Lục Quỷ Vương giá lâm!

Ba tiếng gọi, liên tiếp không ngừng.

Trương Mạc chậm rãi quay đầu, đám người tách ra, mấy bóng người nhanh chân mà đến.



Mấy người theo thứ tự mà vào.

Ánh vào trong mắt Trương Mạc đầu tiên là một tên Đại Hán lông đen.

Trên mặt, trên người, tất cả đều là lông đen, thân cao chín thước, đi đường hổ hổ sinh uy.

Thân thể béo rộng, cõng một thanh Đại Chùy làm bằng xương cốt, đầu búa có ánh lửa, sóng nhiệt tập kích người.

Tiếp theo là một tên nữ tử đầy yêu diễm, toàn thân cao thấp đều là lóe ra vàng bạc hai màu.

Mang theo vòng tai màu vàng rất to lớn, không khác mấy khoen mũi dắt lỗ mũi trâu. Cái mũi, miệng, đều có đeo vòng.

Hết chương 218.



Bạn cần đăng nhập để bình luận