Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1314 - Gặp nạn (1)



Chương 1314 - Gặp nạn (1)




Bản tông chủ phải gánh chịu một lượng thức ăn không nên có ở tuổi này.
Cúi đầu nhìn xuống thân hình đầy đặn của mình,.
Thật sự là một sự dịu dàng không thể nào lay chuyển.
—— Trích từ Chương 3453, Nhật ký của ta - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Từ trong nước đen của Biển nguyền rủa, một con mắt khổng lồ mở ra, tiếp theo là một bóng đen sâu thẳm hơn cả bóng tối, từ từ nổi lên mặt nước.
Từ bên trong Thành tuyệt vọng, một gã khổng lồ đội vương miện bằng đá đen chỉ thẳng thanh đao lớn như một ngọn núi vào Huyết Nhật.
Từ bên trong Rừng cổ tĩnh lặng, một con rồng trắng sáu cánh từ từ ngẩng đầu lên, cái đầu đã hóa thành một ngọn núi.
Ham muốn đang dâng cao, bất kỳ sinh vật nào có chút ý nghĩ đều nhìn chằm chằm vào bóng người trong Huyết Nhật.
Còn lúc này, Trương Đại tông chủ ở Nguyên thủy chi địa, vẫn chưa biết mình đã gây ra động tĩnh lớn đến mức nào.
Hắn chỉ biết rằng những luồng sương mù đỏ trước mặt sau khi không thể làm gì được hắn thì cuối cùng cũng từ từ rút đi.
Cảm thấy đã ổn rồi, Trương Đại tông chủ vội giải trừ bất động như sơn, sau đó đứng dậy.
- Dọa chết ta rồi!
Trương Đại tông chủ vẫn còn cảm thán may mà mình phản ứng nhanh.
Bỗng nhiên lại thấy chiếc ghế sau lưng phát ra một luồng ánh sáng đỏ, sau đó biến thành đủ loại mỹ nữ trước mặt hắn.
Ôi chao, đừng nói nữa.
Từng người một trước sau nhấp nhô, lại toàn là loại mà Trương Đại tông chủ thích.
Đủ lớn, đủ mạnh.
Có ý gì, cứng không được, giờ chuyển sang mềm rồi hả.
Ít nhất thì cũng có thể đạt đến trình độ của những kẻ được gọi là Chúa tể vực sâu ngày trước chứ.
Còn chơi cả trò mỹ nhân kế với bổn tông chủ nữa à.
Bổn tông chủ có thể trúng kế này sao?
Chết tiệt, đừng động vào ta, đừng động vào ta.
Trương đại tông chủ vội vàng lắc lư lớp mỡ thừa để né tránh.
Sau đó trực tiếp tung ra một chiêu.
Cở giáp!
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng nổ ầm ầm.
Một đám mỹ nhân nổ tung biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng còn chưa kịp để Trương đại tông chủ thở phào, những mỹ nhân này lại ngưng tụ lại ở không xa.
Có ý gì, không xong rồi phải không.
Đây là thật sự muốn ‘ăn’ bổn tông chủ à.
Nếu các ngươi là người thật, bổn tông chủ cũng nhịn.
Cùng lắm thì để các ngươi đắc ý một lần.
Nhưng các ngươi còn không phải là người, ma nào biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Không được, không được.
Tuyệt đối không được.
Bổn tông chủ cao thượng và có tiết tháo, không nhìn nổi cái này.
Dùng thêm một lần cởi giáp, vẫn không mấy tác dụng.
Trương đại tông chủ thật sự có chút bị bức đến mức tức giận.
Muốn chơi bổn tông chủ phải không.
Đến đây, nếm thử ‘Loạn vũ’ của bổn tông chủ đi.
Mê hoặc!
Mê, mê, mê.
Các chiêu thức của Trương đại tông chủ rất linh hoạt.
Lớp mỡ thừa càng thêm linh hoạt.
Vừa tung ra vũ điệu, đám mỹ nhân này liền ánh mắt sáng lên.
Được!
Chỉ cần có hiệu quả là được.
Sợ nhất là không có hiệu quả.
Trương đại tông chủ lập tức vặn vẹo càng hăng say hơn.
Nhưng Trương đại tông chủ không chú ý tới, theo động tác vặn vẹo của hắn, hai chiếc ngai vàng phía sau đều bắt đầu phát ra quầng sáng chói mắt.

Lắc lư đầy ngông cuồng.
Lắc lư đầy nỗ lực.
Lắc lư đầy hứng khởi.
Ừm, cực kỳ hứng khởi.
…….
Cả Vực sâu đều đang nhìn chằm chằm vào Huyết Nhật.
Mà trong Huyết Nhật, bóng người kia không biết tại sao, đột nhiên lại lắc lư.
Cảnh tượng này khiến đám người lão Trọc chết lặng.
Thang Cát nếu có nhãn cầu, chắc chắn hắn sẽ trừng mắt đến mức rơi cả xuống đất, rồi lại nhặt lên để nhìn tiếp.
Chuyện gì thế này?
Tông chủ sao tự nhiên lại lắc lư?
Chuyện gì mà vui đến thế?
Phải nói là, lắc lư cũng khá đẹp mắt.
Tông chủ thì không thấy ngại ngùng, nhưng lão Trọc lại hơi hơi ngại.
Bởi vì rất nhanh sẽ có người đến hỏi hắn, tại sao bóng người trong Huyết Nhật lại giống Tông chủ đến vậy.
Tại sao Tông chủ lại lắc lư?
Và còn điều quan trọng nhất.
Tại sao Tông chủ lại lắc lư một cách đầy khiêu gợi như thế.
- Ặc, chuyện này phải làm sao đây?
Lão Trọc khẽ hỏi Thang Cát, hắn cũng không biết nên làm gì.
Tông chủ trông có vẻ không sao, chẳng phải đang rất... Vui vẻ sao.
Thang Cát giơ tay lên nói:
- Chờ xem sao đã.
Lão Trọc hạ giọng nói: - Đúng là, việc này chẳng khác gì đi đại tiện trước mặt mọi người cả.
Thang Cát nói:
- Ngu dốt, ta nói là chờ xem sao đã, chứ không phải chờ xem Tông chủ... Đại tiện. Nhưng mà ngươi nói cũng đúng, chuyện này chẳng khác gì đi đại tiện trước mặt mọi người cả.
Nói xong, Thang Cát có chút không nhịn được, dù là khuôn mặt xương xẩu, cũng phát ra tiếng cười khanh khách.
Lão Trọc cố gắng nhịn cười, còn tự tát vào mặt mình một cái:
- Tông chủ có thể đang nhìn chúng ta đấy. Đừng cười, tuyệt đối đừng cười!
Thang Cát lập tức im bặt, lão Trọc nói cũng có lý.
Hai người cố gắng kìm nén, nhưng bên ngoài lại đột nhiên vang lên một loạt tiếng kêu gào.
- Chuyện gì vậy?
Lão Trọc cảm thấy không ổn, liền lên tiếng gọi.
Rất nhanh, đầu Trâu chạy đến nói:
- Trọc đại trưởng lão, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi. Rất nhiều Xà Nhân nhìn Huyết Nhật, đều phát điên cả rồi!
- Phát điên kiểu gì?
Lão Trọc kinh ngạc hỏi, cảm thấy Tông chủ lại giở trò... À không, là lại bày trò gì đó rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận