Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 562. Tông chủ giá lâm



Chương 562. Tông chủ giá lâm




Chỉ cần nhìn thấy từ ‘nỗ lực’ thôi là đã thấy mệt rồi.
Một ‘nô’ cần phải phải làm ra hai phần công việc.
Thật tàn nhẫn!.
—— Trích từ Chương 1468, 《Nhật ký của ta》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.

Duy Long sơn.
Trận pháp nhiều lớp, không thể lọt qua.
Từ xưa đến nay, Duy Long sơn của Hạ quốc luôn là thánh địa tu luyện.
Trên đỉnh núi Duy Long có tháp Thanh Thiên, từ đó đã hình thành ra rất nhiều cường quốc trong hàng ngàn năm qua.
Người ta nói rằng, trong tháp còn có vô số bia đá khắc lại những lời của các đại năng.
Ngọn Duy Long sơn lúc đầu vẫn luôn nằm trong tay Nguyên Môn.
Cũng là nơi các cường giả Nguyên Môn qua các thời đại thích bế quan.
Chỉ là lần đại chiến Chính Ma này, Nguyên Môn thất bại, đặc biệt là trong lúc giao chiến ác liệt ở Tử Chiến Lĩnh, Nguyên Môn không còn sức phòng thủ Duy Long sơn, nên mới bị Hồn Tông chiếm lấy.
Đến nỗi không thể giành lại được nữa, hoàn toàn trở thành nơi bế quan của Tông chủ Hồn Tông.
Nói đến thì Tông chủ Hồn Tông cũng thật là táo bạo.
Cứ thế mà ngang nhiên chiếm lấy ngọn núi rồi bắt đầu tu luyện. Điều này có khác gì cướp vợ người ta rồi ngủ với nàng đâu.
Những chuyện sau đó, mọi người đều biết rồi.
Chính chủ là Môn chủ Nguyên Môn dẫn theo Đại trưởng lão Mục Thiên, còn có Vân Phiến công tử xông lên.
Kết quả là Môn chủ Nguyên Môn cùng Đại trưởng lão tử trận. Tông chủ Hồn Tông bị phong ấn, trưởng lão Hồn Tông - Dưỡng Long Độc Ma tử vong.
‘Vợ’ cũng không giành lại được, bản thân còn chết nữa.
Chuyện như thế này, nếu viết thành tiểu thuyết đăng trên báo Hỗn Nguyên, ít nhất cũng có thể đăng dài nửa năm.
Sau đó Nguyên Tông bị tiêu diệt, Hoàng Tuyền Cốt Ma chết, quê quán Hồn Tông bị đột kích. Những ma tu còn sót lại của Hồn tông lần lượt bị tiêu diệt ở Duy Long Sơn.
Mọi thứ đều rơi vào tay Thiên Ma Tông.
Đến ngày nay, toàn bộ Duy Long sơn đã trở thành vùng đất chết.
Toàn bộ tuyệt kỹ của ma tu Thiên Ma Tông đều được đặt ở đây, chỉ chờ Tông chủ Hồn Tông ra ngoài, cho hắn một bất ngờ lớn.
Trong ngoài ngọn núi, phạm vi trăm dặm, đã sớm bị Thiên Ma Tông chiếm giữ hoàn toàn.
Những gì gọi là thôn dã, thôn xóm rải rác, đều đã bị di dời đi hết.
Để giết chết Tông chủ Hồn Tông, toàn bộ Thiên Ma Tông đã tốn không ít công sức.
Theo lời Dương Sở, chỉ với trận thế này, giết thần cũng chỉ như vậy mà thôi.
Một cỗ xe ngựa từ từ tiến đến, nơi nào đi qua, trận pháp mở ra, ma vụ tan biến.
Một lát sau, xe ngựa mở ra, Trương tông chủ đại nhân vĩ đại bước xuống xe ngựa, quan sát trái phải, rồi đi thẳng đến một ngọn đồi nhỏ.
- Thành thật mà nói, ở đây có thể có đại ma đầu đang bị mắc kẹt, nếu như ngươi gây ra nhiễu loạn để cho đại ma đầu chạy trốn, cẩn thận bị người ta cắt thành tăm!
Trương tông chủ đại nhân nói với người phía sau.
Hoàng kim thụ nhanh chóng bước ra với dáng người lắc lư.
- Biết rồi, cha. Ta chỉ xem thôi, chỉ xem thôi mà!
Hoàng kim thụ nói xong thì nhảy xuống xe ngựa, chạy vụt đi, miệng còn phát ra đủ thứ tiếng kêu mà Trương Mạc không hiểu.
Trương Mạc cũng lười để ý đến hắn, đi thẳng đến ngọn đồi nhỏ.
Đây chính là đại bản doanh của ma tu Thiên Ma Tông, vừa rồi ngọn đồi này có thể nhìn thấy toàn cảnh Duy Long sơn.
Đến đỉnh núi, Hùng Vô Địch và Diệu Ly đã chờ từ lâu.
- Chào mừng Tông chủ giá lâm!
Hai người cách xa nhau đã cúi chào.
Trương Mạc cười nói:
- Hai người làm tốt lắm, trụ sở của Hồn tông đã bị lục soát, chắc chắn đã vơ vét được không ít dầu mỡ nhỉ?
Hùng Vô Địch vội bước tới đáp:
- Tông chủ nói gì vậy, tất cả đều đã nộp lên Tông môn rồi, chúng ta hai tay trắng mà!
Nói xong, Hùng Vô Địch còn làm bộ dang rộng hai tay.
- Phải không?
Trương Mạc nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái.
Còn hai tay trắng sao, nhìn dáng vẻ hiện tại của Hùng Vô Địch.
Sợi dây chuyền đầu lâu pha lê lớn trên cổ, nhìn một cái là biết không phải phàm vật.
Eo đeo một chiếc thắt lưng vàng, trên đó khắc hai chữ ‘Quỷ Kim’, suýt nữa làm chói mắt Trương Mạc.
Đáng tức nhất là hắn mặc chiếc quần này, chỉ thiếu điều viết rõ hai chữ ‘Bảo vật’
Toàn là bảo thạch, loại đã thấy lẫn chưa thấy đều có.
Viên bảo thạch màu vàng lớn nhất, vừa rồi nằm ở vị trí quan trọng nhất.
Đây mới thực sự là ‘chói mắt’ ‘ngầu bá cháy’.
Ngươi còn nói với Bản tông chủ cái gì mà hai tay trắng, có muốn chút liêm sỉ không.
Quay đầu lại nhìn Diệu Ly đang đi tới.
Trời ơi.
Mắt ta!
Ôi chao, mắt Bản tông chủ!
Trên người Diệu Ly toàn là những thứ phát sáng, ánh nắng mặt trời chiếu vào, bóng người của nàng gần như không nhìn thấy.
Hai người các ngươi đây là cướp của tên buôn đồ trang sức nào vậy.
Trương Mạc chỉ có thể nhìn Diệu Ly qua kẽ hở ngón tay, một lúc lâu sau mới nhìn ra một bóng người mơ hồ.
- Tông chủ, chúng ta thực sự là hai tay trắng mà.
Diệu Ly cười nói.
Nói xong, còn tiếp tục đi về phía Trương Mạc, dường như cảm thấy Trương đại tông chủ không nhìn thấy hai tay trắng của nàng. Hết chương 562.



Bạn cần đăng nhập để bình luận