Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1340 - Đáng thương



Chương 1340 - Đáng thương




Ăn được quả mướp đắng, mới thành người biết mùi đời.
—— Trích từ Chương 1307, Nhật ký của ta - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Ma Thần Trương.

Có bẫy.
Phản ứng đầu tiên của Trương đại tông chủ là tên tiểu tử Vân Phiến này lại muốn giở trò với hắn.
Hiến hồn?
Hiến cứt thì có!
Với mối quan hệ giữa hắn và Vân Phiến công tử, hắn không thể tưởng tượng nổi lý do gì khiến Vân Phiến công tử lại muốn đầu quân cho hắn.
Rõ ràng đây là cái gai mà Thượng Chủ phái đến.
Kiểm soát hắn ta trước là cách làm đúng đắn nhất.
Trương đại tông chủ nhíu mày, định hạ lệnh.
Đúng lúc này, Vân Phiến công tử bỗng tỏa ra ánh sáng vàng kim khác thường, nói:
- Trương chủ sứ, ta theo mệnh của Thượng Chủ mà đến. Giết ta, khó mà ăn nói với Thượng Chủ. Ta lại nguyện hiến hồn cho ngươi, ngươi cứ yên tâm, ta dưới trướng ngươi, sẽ không làm chuyện tìm chết. Nếu Trương chủ sứ vẫn nhất quyết muốn giết ta, ta chỉ có thể nói, Hư Nhật chi lực hộ thân, bên ngoài lại có Chuột Vàng mà Vân mỗ bố trí, cũng không phải dễ chết như vậy. Mong Trương chủ sứ suy xét cho kỹ!
Trương đại tông chủ càng nhíu mày hơn.
Aizz, tên này quả nhiên là chuẩn bị kỹ càng mới đến.
Điều kiện hắn đưa ra rất đơn giản.
Hoặc là ngươi không đồng ý, vậy ta cùng lắm là đánh cược một phen xem Hư Nhật chi lực có thể chạy thoát hay không.
Hoặc là đồng ý, ta hiến hồn cho ngươi, một phần hồn phách nằm trong tay ngươi, mọi người ít nhiều có thể có chút tin tưởng.
Nhìn từ cục diện, cách làm lý trí, đương nhiên là trước tiên nhận lấy hồn phách rồi tính.
Nhưng Trương đại tông chủ luôn cảm thấy tên này có âm mưu.
Hai người nhìn nhau, trong mắt Trương đại tông chủ, Vân Phiến công tử trước mặt thật sự chính là một con chuột tỏa ánh sáng vàng kim, nhìn có vẻ sợ sệt rụt rè, nhưng thực chất là sơ hở một chút là có thể chui vào trong quần cắn ngươi một phát.
Còn trong mắt Vân Phiến công tử, Trương lão bát là một con heo ma toả ra khí thế vô cùng đáng sợ. Người khác không nhìn rõ chân thân của ngươi, ta Vân Phiến lại nhìn rõ ràng. Dưới vẻ ngoài có vẻ vô hại kia, ẩn giấu nanh vuốt sắc bén, ẩn giấu dạ dày có thể nuốt chửng cả thiên hạ.
Một con heo ở trên cao.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm.
Lại đánh cược sinh tử.
Một lát sau, Trương đại tông chủ lên tiếng:
- Thang Cát, tiếp nhận hồn phách của hắn.
Thang Cát nghe vậy khựng lại, nói:
- Ta?
Trương đại tông chủ đáp:
- Chính là ngươi, sau này hắn là thuộc hạ của ngươi.
Thang Cát cũng không cảm thấy có gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm nào (chủ yếu là cũng không thể nào làm ra biểu cảm), sải bước đi tới trước mặt Vân Phiến công tử, vươn tay ra.
Vân Phiến công tử đưa hiến hồn bài cho Thang Cát, nói:
- Vị này chính là tân nhiệm Mão Nhật thần sứ đại nhân phải không. Sau này xin chiếu cố nhiều hơn!
Thang Cát tiếp nhận hiến hồn bài, há to cái miệng lớn toàn xương, một ngụm nuốt chửng nó.
Quá trình tiếp nhận hiến hồn này, giống hệt như quái vật ăn thịt người.
Mọi việc xong xuôi, Vân Phiến công tử lúc này mới lại hướng Trương đại tông chủ cúi người hành lễ:
- Đa tạ Trương chủ sứ thương xót!
Trương đại tông chủ phất tay:
- Ngươi vui mừng quá sớm rồi. Thang Cát, thử xem hồn hắn hiến như thế nào!
Thang Cát lập tức tâm niệm vừa động, Vân Phiến công tử lập tức đau đớn nằm lăn ra đất.
Cho dù là với tâm trí kiên cường của Vân Phiến công tử, lúc này cũng không khỏi phát ra tiếng kêu đau đớn.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức thu hút không ít người ở cửa len lén nhìn ngó.
Khi bọn họ nhìn rõ người đang rên rỉ trên mặt đất là ai, thì càng thêm kinh ngạc.
Trương chủ sứ đây là đang dạy dỗ kẻ không nghe lời à.
Tiếng kêu thảm thiết còn lớn hơn cả tiếng heo bị chọc tiết, một lát sau, Thương di nãy giờ vẫn im lặng cũng có chút không chịu nổi, lên tiếng:
- Trương chủ sứ, ngươi hoặc là trực tiếp giết hắn rồi nói chuyện với Thượng Chủ. Hoặc là đừng có làm người ta chết thật, thật sự chọc giận Thượng Chủ, cũng không dễ dàng thu dọn đâu.
Trương đại tông chủ suy nghĩ một chút, Thương di nói có lý, thật sự còn chưa đến lúc vạch mặt.
Được rồi, được rồi.
Thật là đau đầu, lão già kia vậy mà còn giở trò mèo với hắn.
Giơ tay lên, Trương đại tông chủ nói:
- Được rồi, Thang Cát, đừng có thật sự làm chết người ta.
Thang Cát lúc này mới tránh ra.
Vân Phiến công tử nằm trên mặt đất, hồi phục một lúc lâu, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đa tạ Trương chủ sứ đã nương tay.
Trương đại tông chủ xua tay:
- Đừng có nói mấy lời thừa thãi này với ta. Vân Phiến công tử, chúng ta là người quen cũ rồi. Ta không muốn nói nhảm với ngươi. Ta không quản ngươi là thật lòng hay giả dối, đã muốn làm thuộc hạ của ta, thì phải làm việc cho ta. Hơn nữa, ta còn phái một đám người giám sát ngươi, không thành vấn đề chứ?
Vân Phiến công tử gắng gượng đứng dậy:
- Mọi việc đều nghe theo chủ sứ đại nhân sắp đặt.
Trương đại tông chủ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của hắn, trong lòng cũng có chút không biết nói sao, luôn cảm thấy kỳ quái.
Đột nhiên, Trương đại tông chủ nói:
- Vân Phiến công tử, ngươi nhìn ta, nói thật với ta, ngươi rốt cuộc đến làm gì?



Bạn cần đăng nhập để bình luận