Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 103. Ra ngoài nhận lấy cái chết! (2)



Chương 103. Ra ngoài nhận lấy cái chết! (2)





- Ngươi có thể mô tả cho ta biết mấy người đó trông như thế nào không?

- Điều này không ổn lắm.

- Ta sẽ trả thêm mười lượng!

- Đẹp trai, ta sẽ lấy ảnh cho ngươi ngay. ngươi Cứ yên tâm, những người ở trong tiệm nhỏ của chúng ta đều có ảnh. Luôn chuẩn bị sẵn, đợi những người như ngươi đến hỏi.

- Ờ, chủ quán đúng là biết cách làm ăn.

Mấy người nhận lấy bức ảnh, xem xong thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

- Thật sự tìm thấy rồi, nhanh lên, về báo cho sư huynh.

- Được, ngươi ở lại. Ta lập tức về báo cáo.

Một người nhanh chóng rời đi, chạy thẳng đến một quán rượu khác.

Còn dáng vẻ chạy của hắn thì bị một nhóm người bán hàng rong ngồi xổm ở góc tường bên kia đường nhìn thấy.

- Là người của Chính Nhất tông sao?

- Đúng vậy, nhìn rõ ràng, Chính Nhất tông, Vệ Giang.

- Nhanh chóng thông báo cho Cẩu gia, thật sự đã bắt được rồi!.

- Đi, đi, đi!

Vài người thậm chí còn không thu dọn sạp, quay người đi vào ngõ nhỏ.

Sâu trong ngõ nhỏ, trèo lên tường, đến nóc nhà của một gia đình.

Nóc nhà này giống như một ngôi nhà hai tầng bị cắt mất phần mái, chỉ còn lại nửa bức tường, còn bị hư hỏng khá nhiều, gió lùa tứ phía.

Bên trong lại bằng phẳng, một tên ma tu đầu chó đang ngồi ở đây, trước mặt còn bày bàn, đồ pha trà, đang nhàn nhã thưởng trà.

- Cẩu gia, Cẩu gia, tìm thấy rồi, những người của Chính Nhất tông vừa xuất hiện ở tửu lâu Vạn Gia, chạy một mạch đến tửu lâu Ức Gia, có lẽ là đi báo tin.

Nghe vậy, lão Cẩu đứng dậy, ánh mắt nhìn xuyên qua bức tường hư hỏng, hướng về phía bên trong tửu lâu Vạn Gia.

- Thật sự ở đây. Lão Dương bọn họ đúng là có tin tức nhanh nhạy, đoán chuẩn thật.

Lão Cẩu cười toe toét, may mà hắn nghe lời, mang theo thêm nhiều ma tu.

Nâng tay lên, lão Cẩu nói:

- Gọi tất cả mọi người đến đây. Vây quanh tửu lâu Vạn Gia. Đợi người của chính đạo liên quân đến, để họ đánh trước, chúng ta ngồi hưởng lợi thôi.

- Vâng! Cẩu gia sáng suốt!

Đám ma tu phía sau vội vàng nịnh nọt.

Nhưng cẩu gia trừng mắt nói:

- Sáng suốt cái chim. Nói ra, ta tới sớm một ngày, nhưng tìm không thấy, các ngươi làm việc thật sự rất kém..

Đám ma tu phía sau tỏ vẻ ấm ức nói:

- Cẩu gia, bọn ta không giống người của liên quân chính đạo. Đều không đẹp trai, vừa hỏi thăm là dọa người ta chạy mất.

- Chưởng quỹ đều không muốn gặp bọn ta, chắc chắn không nhanh bằng người ta đi hỏi trực tiếp.

Cẩu gia lớm tiếng nói:

- Xấu thì có lý do gì? Thôi đi, ở đây đừng chướng mắt, xấu đến nhức cả mắt!

Đám ma tu phía sau lẩm bẩm vài câu, cũng không dám cãi lại, vội vàng rời đi.

Phải nói về độ xấu, lão Cẩu tuyệt đối được coi là kẻ độc nhất vô nhị trong số bọn họ.

Có bao nhiêu người tu luyện ma pháp khác có thể giả làm người ăn xin, lập quán hay những thứ tương tự.

Bộ mặt của lão cẩu vừa ra ngoài có thể khiến người ta sợ chết khiếp, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra hắn là ma tu dù không cần nhìn quá nhiều. Cho nên lão cẩu chỉ có thể ở lại đây.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, khi đã tìm thấy người, phải bắt hết.

Đến lúc lập công rồi.

Áo choàng đen, à, áo choàng đen. Lão cẩu ta lập công, còn nhanh hơn ngươi chứ.

Một lát sau, Vệ Giang vừa rời đi đã dẫn theo sáu võ giả đến.

Những võ giả này không phải tất cả đều là người của Chính Nhất tông, có ba người còn đến từ Thanh Môn và các môn phái khác.

Người đứng đầu, không phải ai khác, chính là người đứng đầu thế hệ trẻ của Chính Nhất tông hiện nay, Tiêu Long.

Mặt mày nghiêm trọng, trong mắt bùng cháy ngọn lửa giận dữ. Tiêu Long dường như đã nóng lòng muốn bắt Lãnh trưởng lão về.

Phải nói rằng sau khi xảy ra chuyện của Sở Nhiễm, ai là người tức giận nhất. Ngoài Thôi trưởng lão ra, có lẽ chính là Tiêu Long.

Khi biết được Sở Nhiễm sư muội của mình suýt nữa đã chết dưới tay Lãnh trưởng lão, Tiêu Long là người đầu tiên xin về tông môn để tìm Lãnh trưởng lão đòi một lời giải thích.

Nếu không phải Thôi trưởng lão ngăn cản, không cho hắn về. Có lẽ Lãnh trưởng lão và Tiêu Long đã sớm có một người phải chết rồi.

Lần này, cũng là Thôi trưởng lão bị Tiêu Long làm cho hết cách rồi. Mới cho Tiêu Long gia nhập đội tìm kiếm Lãnh trưởng lão. Nhưng Thôi trưởng lão không hề sắp xếp để Tiêu Long đi đến nơi có khả năng tìm thấy Lãnh trưởng lão nhất, ngược lại còn cố tình ném ra ngoài. Mục đích cũng rất đơn giản, chính là không muốn hắn tìm thấy.

Nhưng thường thì chính là như vậy, sợ điều gì thì điều đó sẽ đến.

Người khác còn chưa tìm thấy, Tiêu Long lại dẫn theo một đám người, dựa vào may mắn mà mò tới được Trung Lâm thành.

Việc kinh ngạc hơn nữa, hắn còn thực sự tìm thấy chỉ sau một lần.

Muốn trốn cũng không trốn được, muốn chạy cũng không chạy thoát!

Tiêu Long nắm chặt thanh kiếm trong tay, hôm nay hắn phải đòi lại công bằng cho ra lẽ.

- Dọn dẹp, bảo tất cả mọi người trong tửu lâu ra ngoài! Đưa tiền cho chưởng quỹ, nói rõ với hắn, lát nữa có thể sẽ đập vỡ một số đồ đạc, đền bù trước cho hắn!

- Vâng!

Mọi người đồng thanh đáp lại, Tiêu Long sải bước đi vào hậu viện, tiếp đó là một tiếng gầm vang lên.

- Lão cẩu, ra đây chịu chết!


Hết chương 103.



Bạn cần đăng nhập để bình luận