Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 135. Không thể chịu đựng được (1)



Chương 135. Không thể chịu đựng được (1)





Nước chảy đá mòn.

Tăng ba cân thì không khó chút nào.

Phải không?

— Trích từ Chương 1869, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.



- Đùa à, chính là nhìn thấu chiêu này vô dụng mà.

- Không phải đâu, hoàn toàn là tông chủ căn bản không thèm ra tay, chiêu này dù có trúng hay không cũng không thể thương tổn đến tông chủ!

- Cái gì gọi là đại ma tôn, hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi!

Trương Mạc nuốt một ngụm nước bọt, tỏ ý các ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Dù sao thì lần sau lão tử tuyệt đối không đứng ở phía trước nữa, quá nguy hiểm.

Không xa, lão Lý dẫn người nhìn thấy Trương Mạc, nhanh chóng chạy tới.

Nhào tới ôm lấy đùi Trương Mạc, lão Lý bắt đầu khóc.

- Tông chủ à, người đã về rồi. Thảm quá, lão Lý ta suýt thì mất mạng rồi.

Trương Mạc vội vàng hất tay hắn ra, quần vốn đã ướt, nếu lại dính thêm nước mắt của hắn nữa thì càng giống tè dầm.

- Tiêu Long đâu?

Trương Mạc hỏi.

Lão Lý nghe vậy lập tức nói:

- Quỷ mới biết được sao hắn đột nhiên phá được cấm chế, còn khôi phục được nguyên khí, giết ra ngoài một đường. Ta đi gọi lão Dương, bảo hắn phái người truy sát tên này, tuyệt đối không để hắn chạy thoát.

Trương Mạc giữ chặt lão Lý định bỏ đi, nói:

- Thôi đi, bên Dương Sở đang truy sát Vân Phiến công tử bọn họ. Ngươi đừng có đi phá rối nữa. Kéo một nhóm người của ngươi đuổi theo Tiêu Long, một nhóm đi theo ta.

Trương Mạc không tiện nói ra ba chữ bảo vệ ta.

Giờ bên cạnh hắn không có ai, thật sự có chút hoảng.

Nhìn mười mấy ma tu vây quanh mình, Trương Mạc mới có chút cảm giác an toàn.

Hắn sẽ không đi theo Dương Sở đuổi theo đám người Vân Phiến công tử. Cái gọi là không đấu với dã thú bị nhốt, cái gọi là không đuổi theo chó nhảy tường, cái gọi là không bắt thỏ cắn người, cái gọi là Trương Mặc thực sự sợ đái ra quần.

Dẫn theo người, Trương Mạc bước tới trước cửa chính điện.

Liếc mắt đã thấy Sở Nhiễm nằm trên bậc đá, hôn mê bất tỉnh.

Lão Lý vừa nhìn thấy Sở Nhiễm đã sợ hãi trốn ra sau Trương Mạc, Trương Mạc cũng không nhịn được đưa tay che quần.

- Nàng ta thế nào rồi, chết rồi sao? Không đúng, là lại chết rồi sao?

Lão Lý nhanh chóng nói:

- Chắc là chưa, trông giống như sát khí đã dùng hết, đã vào trạng thái ngủ đông. Chậc chậc, nhìn máu ở cửa chính điện kìa, nàng ta đã giết không ít cao thủ nhỉ, thật lợi hại.

Trương Mạc không hiểu, cau mày hỏi:

- Vậy là chưa chết?

Lão Lý nói:

- Chắc vậy, chỉ cần không bị xé thành từng mảnh, loại bán quỷ như nàng ta đều có thể hấp thụ ánh trăng để hồi phục.

Trương Mạc ừ một tiếng, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi nói:

- Vậy còn không mau đưa đi!

Lão Lý lúc này mới phản ứng lại, vội vàng hét lớn:

- Người đâu, mau đến đây, giúp trói ả lại đưa về tầng hai của ngục tối!

- Vâng!

Mấy tên ma tu bên cạnh vội vàng hành động, trói lại Sở rồi khiêng đi.

Trương Mạc đi đến trước cửa chính điện nhìn lại, bên trong xác chết nằm ngổn ngang, toàn là máu tươi.

Được rồi, ngoài cái ghế lạnh mông của hắn ra thì những thứ khác đều hỏng hết rồi.

Cột sàn, bàn ghế, v. V. , toàn bộ đều hỏng hết.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Trương Mạc khẽ động, vội vàng đi về phía hậu điện.

Quả nhiên, hậu điện cũng chẳng khá hơn là bao.

Ngay cửa ra vào toàn là máu và xác chết, bên trong càng hỗn loạn hơn.

Dấu vết chiến đấu in đầy trên tường, cột và sàn nhà.

Trương Mạc bước nhanh vào phòng ngủ của mình, tức giận bùng phát, tức tối dâng trào.

Giường của lão tử đã bị đập nát rồi à.

Lũ chính đạo này thật vô phép tắc.

Lại sờ đầu giường và các góc cạnh.

Trong lòng Trương Mạc bỗng dưng chửi thề đủ lời.

Nhật ký của lão tử đâu? Cuốn sổ nhật ký to đùng của lão tử đâu?

Nếu truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa.

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, kiểu tóc có thể rối, vợ có thể đổi, nhật ký không thể mất!

Trong lòng Trương Mạc bỗng nghĩ đến hậu quả nếu nhật ký của mình bị truyền ra ngoài.

Hình tượng vất vả lắm mới xây dựng được chắc chắn sẽ sụp đổ.

Sẽ bị truyền thành trò cười mất.

Sẽ lên báo mất.

Sẽ ‘lưu danh muôn đời’ không đúng, phải là ‘muôn đời để lại tiếng cười’ mới đúng.

Da đầu tê dại, khuôn mặt Trương Mạc bắt đầu méo mó.

Quay người lại, Trương Mạc hét lớn:

- Lũ chính đạo này, không được để một tên nào chạy thoát!

Lão Lý bọn người lập tức đáp lại.

Trong lòng tự hỏi sao Tông chủ đột nhiên nổi giận dữ dội như vậy.

Vừa rồi đối đầu với Vân Phiến công tử còn bình tĩnh như núi, thản nhiên tự đắc.

Bây giờ vừa nhìn thấy giường của mình bị phá hủy, vậy mà lại nổi giận dữ dội như vậy.

Đúng rồi, Tông chủ tu luyện công pháp Thôn phệ ma công, giường chính là bàn ăn của hắn. Ngươi đập nát một tên háu ăn, không phải, hẳn phải nói là đập nát bàn ăn của tên háu ăn, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Thì ra là vậy, xem ra sau này phải đổi cho Tông chủ một chiếc giường tốt hơn, cứng hơn, Tông chủ sẽ càng thích ta hơn.

Trương Mạc tức giận bỏ ra khỏi hậu điện, đột nhiên nghĩ ra điều gì, dừng bước, lại hét lên một tiếng.

- Hắc bào!

Trương Mạc vốn định bảo Lão Lý lập tức đi tìm Hắc bào.

Hết chương 135.



Bạn cần đăng nhập để bình luận