Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 543. Thiên thụ! (2)



Chương 543. Thiên thụ! (2)




Với dung mạo này, vào Thiên Ma tông cũng chẳng cần phải kiểm tra tư chất.
Thứ này vào cung bằng cách nào vậy? Xác định không phải đến để ‘ám sát” chứ?.
Bên cạnh, lão Cẩu vội vàng giải thích:
- Tông chủ, hoàng đế lấy vợ thực sự không phải nhìn vào dung mạo, quan trọng vẫn là phải có gia thế. Ví dụ như vị quý phi này, người ta có tướng quân đứng sau chống lưng, đích thị là hổ nữ của tướng quân.
Trương Mạc liên tục lắc đầu nói:
- Quá dữ dằn rồi, dữ dằn đến mức bản tông chủ cũng chịu không nổi. Đuổi đi hết, đuổi hết đi.
Nói xong, Trương Mạc vỗ vai Đường Tiêu bên cạnh:
- Yên tâm đi, có bản tông chủ ở đây, nhất định sẽ không để ngươi bị tổn hại về thể xác lẫn tinh thần.
Đường Tiêu liên tục cúi đầu gật đầu.
Lau mồ hôi trên trán, Đường Tiêu cũng cảm thấy hơi sợ.
Xem ra làm hoàng đế cũng chẳng dễ dàng gì.
Chỉ riêng hậu cung đầy yêu ma quỷ quái này thôi, một ngày nào đó nuốt sống hoàng đế cũng là chuyện bình thường.
Tông chủ lợi hại! Mau đuổi hết bọn họ đi.
Vung tay đuổi đi một đám người, đám người này cũng không dám khóc trước mặt Trương đại ma đầu, giữ được mạng sống đã là tốt lắm rồi.
Trương Mạc cũng chỉ nhất thời hứng lên, muốn xem thử cuộc sống ‘xa hoa” của tên hoàng đế kia.
Kết quả vừa nhìn vào, suýt chút nữa làm rơi cả quần, toàn là người do các đại thần nhét vào, mà dung mạo cũng chẳng ra sao.
Hỏi thêm một chút mới biết, thì ra trong này còn có quy củ.
Cái gì mà không được đưa cho hoàng đế những nữ tử quá xinh đẹp, nếu không sau này hoàng đế có thể sẽ đắm chìm vào sắc đẹp, đến nỗi bỏ bê triều chính.
Những lời vớ vẩn như thế này khiến Trương Mạc hoàn toàn cạn lời.
Theo cách nói này, thì nên bắt những đại thần đó cắt bỏ hết đi, để họ khỏi đắm chìm vào sắc đẹp.
Đợi đã, hình như Thiên Ma tông cũng không có cô gái xinh đẹp nào.
Chết tiệt, Dương Sở bọn họ sẽ không cũng chơi trò này với bản tông chủ chứ.
Ôi, trí tuệ của bản tông chủ đột nhiên tăng lên rồi!
Trương Mạc nhìn Dương Sở và lão Cẩu với vẻ nghi ngờ.
Cả hai đều bị ánh mắt của Trương Mạc nhìn đến mức hơi chột dạ, vội vàng chuyển chủ đề.
Dương Sở ở bên cạnh cầm sổ sách nói:
- Tông chủ, những người trong triều đình nguyện trung thành hoàn toàn với chúng ta đều ở đây. Một số phần tử cứng đầu cũng đã xử lý hết rồi. Ngài xem danh sách một chút.
Trương Mạc chỉ vào Đường Tiêu nói:
- Cho hắn xem, ta xem làm gì, sau này triều đình ta cũng không quản nữa, đều do Đường Tiêu quản lý. Bản tông chủ chỉ có một yêu cầu, quốc thái dân an!.
- Tông chủ đại nhân!
- Tông chủ thật là thánh nhân!
- Tông chủ thật …… lợi hại.
Đường Tiêu vẫn còn quá trẻ, công phu nịnh hót rõ ràng là chưa đủ, còn cần phải rèn luyện thêm.
Tuy nhiên Trương Mạc cũng không để ý, chỉ nói với Đường Tiêu:
- Về phương diện trị quốc, mặc dù bản tông chủ không phải là chuyên gia. Nhưng bản tông chủ vẫn phải nhấn mạnh một chút, bởi vì ta không phải chuyên gia, nên không đưa ra được ý kiến hay lời khuyên nào. Nhưng tông bản chủ đã nói trước đó, ta không phải là chuyên gia.
Đường Tiêu hơi há miệng, vừa nãy Tông chủ nói gì vậy?
Hình như, đại khái, có vẻ như hắn không hiểu.
May thay, Lão cẩu bên cạnh vội giải thích:
- Ý của Tông chủ là, chuyện triều đình, sau này ngươi cứ thoải mái làm, có Tông chủ che chở, ngươi không cần sợ gì cả. Tông môn sẽ không can thiệp vào quyền lực của ngươi quá nhiều.
Đường Tiêu vội vàng cúi người đáp:
- Vâng, vâng, vâng. Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, để cho bách tính được sống tốt hơn..
- Đúng vậy!”
Trương Mạc gật đầu an ủi.
Vừa nói, mọi người vừa đi đến Trân Bảo Các.
Đây không phải là lần đầu tiên Trương Mạc đến đây. Lần trước cũng ở đây, Thánh nữ suýt nữa nhốt hắn lại, khiến hắn buộc phải dùng cởi giáp.
May mà sau đó Tiểu Hoàn Thiên bị phá kịp thời, nếu không Trương Mạc cảm thấy ngay cả trinh tiết của mình cũng khó giữ được.
Thật là kinh khủng! Chuyện như vậy không thể xảy ra lần thứ hai được.
Hiện tại, Trân Bảo Các tất nhiên là do Thiên Ma Tông nắm giữ. Hơn nữa, trong trận chiến lớn lần này, Trương Mạc đã trực tiếp ban thưởng cho Hắc bào, Trần Tiểu Tiểu được quyền chọn bảo vật trước.
Bây giờ, hai người đó ước tính vẫn còn trong Trân Bảo Các, chưa vào, Trương Mạc đã có thể nghe thấy bên trong hai người đang cãi nhau ầm ĩ.
- Đây là của ta!
- Tiểu tử, cút sang một bên, ai cầm thì của người đó.
- Ngươi nói ai là tiểu tử? Muốn chết phải không.
- Ngươi đánh ta, ngươi dám đánh ta. Ngươi đánh ta, ta sẽ nằm lăn ra đất, ngươi tin không, hôm nay không moi được quần lót của ngươi ra, coi như ngươi không mặc quần lót!
Đứng ở cửa, Trương Mạc nghe tiếng la hét của hai người, sắc mặt có chút ngượng ngùng.
Ho nhẹ hai tiếng, Trương Mạc quay sang nhìn Lão cẩu và Dương Sở nói:
- Hai người không vào chọn bảo vật luôn đi.
Dương Sở vẫn đang suy nghĩ, có nên vào làm con chó điên thứ ba hay không.
Lão cẩu thì cười lắc đầu nói:
- Tông chủ khách sáo quá rồi, ta vì Tông chủ mà hiến thân là chuyện đương nhiên, không cần thưởng.
Trương Mạc gật đầu nói:
- Được rồi, bảo vật bên trong không có phần của ngươi.
Lão cẩu lập tức ngây người, Dương Sở thì lập tức nói:
- Tông chủ, ta vào ngay đây.
Vừa chạy vừa đi, Dương Sở vội vàng đi vào.
Trương Mạc cười nhìn Lão cẩu nói:
- Ngươi nói ngươi giả vờ làm gì chứ. Hết chương 543.



Bạn cần đăng nhập để bình luận