Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 91. Cái bình điên (2)



Chương 91. Cái bình điên (2)





Qua cửa sổ xe, nhìn Tiểu Thánh sơn ngày càng gần, trong mắt Sở Nhiễm sát khí đang bùng lên.

Thiên Ma tông, hậu điện.

Trương Mạc mấy ngày nay đều không đi giải quyết những chuyện khác, chỉ ở trong hậu điện.

Nơi đây, chính là nơi ở riêng của hắn với tư cách là tông chủ, một đại điện, có thư phòng, có phòng ngủ, thậm chí còn có phòng tu luyện rộng lớn.

Là tông chủ, phòng tu luyện của Trương Mạc đương nhiên là lớn nhất, các loại đồ dùng cũng đầy đủ nhất, ngay cả tường và gạch lát nền cũng dùng chất liệu đặc biệt, độ bền gấp trăm lần so với võ trường bên ngoài.

Chỉ tiếc là với tu vi hiện tại của Trương Mạc, phòng tu luyện tốt như vậy hoàn toàn là lãng phí.

Nhưng không sao, Trương Mạc vẫn tìm được công dụng cho nó, đó chính là “Phòng chuyên dụng sản xuất bình ước nguyện”.

Đúng thế, mấy ngày nay Trương Mạc không làm gì khác, chỉ ngồi trong phòng luyện công để chế tạo bình ước nguyện.

Các bình ước nguyện lớn nhỏ được chế tạo ra từ tay hắn, có thể nói, hiện tại Trương Mạc đã thuần thục năng lực này, thậm chí có thể thông qua việc bớt đi, thêm vào một số vật liệu để kiểm soát kích thước và độ cứng của bình ước nguyện. Chỉ có điều, chức năng của bình ước nguyện mà Trương Mạc muốn thay đổi nhất lại không có bất kỳ đột phá nào.

- Đánh đi, đánh đi, đánh đi!

Bên chân có một chiếc bình ước nguyện nhỏ xíu, điên cuồng đập vào mu bàn chân Trương Mạc.

Giống như một con chuột điên, khiến Trương Mạc nhìn mà chẳng nói nên lời.

Vẫn là bộ dạng đó, bình ước nguyện một khi được kích hoạt, sẽ điên cuồng yêu cầu người khác hoàn thành nguyện vọng của nó.

Đằng này, nguyện vọng của nó lại phức tạp và vô lý, từ việc lên chín tầng mây hái trăng, xuống sông bắt tôm, đủ cả. Ban đầu, Trương Mạc còn thử giúp nó hoàn thành một, hai điều.

Kết quả là sau khi hoàn thành, bình ước nguyện lại lập tức đổi nguyện vọng. Cái nào cũng kỳ quặc hơn cái nào, tóm lại là luôn có điều mà ngươi không hoàn thành được. Chỉ cần không hoàn thành, nó sẽ điên cuồng tấn công, cho đến khi ngươi đập vỡ nó.

Khả năng này thật kinh khủng, kinh khủng đến mức ngoài việc tự hành hạ mình, Trương Mạc thực sự không nghĩ ra nó còn có tác dụng gì khác.

So sánh thì năng lực Bất động như sơn mà Ma thần ban cho quả thực là một kỹ năng thần thánh.

Ít nhất thì Bất động như sơn có thể giúp Trương Mạc đứng lơ lửng giữa không trung, không đến nỗi ngã chết. Còn giúp Trương Mạc thoát khỏi nguy hiểm nhiều lần, giả vờ hù dọa người khác.

Nhưng khả năng của bình ước nguyện này thì sao?

Ôi, nói nhiều chỉ tổ thêm đau lòng.

Thử nghiệm mấy ngày, kết quả đều như vậy. Một cước dẫm nát một bình ước nguyện. Trương Mạc quay đầu nhìn sang một bình khác sắp hoàn thành.

Yêu cầu của Trương Mạc không cao, dù bình này có thể giao tiếp bình thường cũng được, coi như nuôi chó vậy.

Đáng tiếc, những bình ước nguyện này đều như nhau, đều là những kẻ điên. Ngoài việc ước nguyện thì chỉ biết đánh người, còn lại là lắm mồm, lắm mồm đến mức không thể chịu nổi, lắm mồm đến mức không thể nhịn được.

Cộc cộc cộc.

Bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Có tư cách vào hậu điện, cả Thiên Ma Tông cũng chẳng có mấy người. Tiếng gõ cửa này nghe là biết ngay là Dương Sở.

Trương Mạc cau mày nói:

- Vào đi!

Dương Sở đẩy cửa bước vào, nhìn thấy đầy đất là bùn đất, mảnh vỡ, cùng đủ thứ đồ lộn xộn, cũng chỉ lặng lẽ dời mắt đi.

Công pháp mà tông chủ đang tu luyện, hắn nhìn cũng không hiểu, nói nhiều chỉ thêm phiền phức, thôi thì ít nói lại cho lành.

Trên tay cầm một tờ giấy, Dương Sở nhanh chóng nói:

- Tông chủ, tin tốt. Liên quân chính đạo đã bắt đầu hỗn loạn, thám tử của chúng ta báo lại, liên quân chính đạo đang đối phó với trưởng lão của Phó Chính tông, Thiên Quân. Trong vòng hai ngày này, bọn chúng sẽ ra tay với Thiên Quân.

Trương Mạc ồ một tiếng, hắn thậm chí còn không biết Thiên Quân là ai. Hơn nữa nghe thì biết là chuyện của riêng liên quân chính đạo, Trương Mạc chẳng có hứng thú gì.

- Ngươi cứ tùy ý đi.

Trương Mạc không ngoảnh đầu lại nói.

Dương Sở gật đầu, hắn đương nhiên biết phải làm sao, lập tức cho người báo tin cho Thiên Quân là được.

Bọn họ không hy vọng rắc rối của đối phương nhanh chóng được giải quyết, đương nhiên là đánh càng dữ dội càng tốt.

- Dương Sở, ngươi lại đây một chút. Cho ta một sợi tóc của ngươi.

Trương Mạc đưa tay ra với Dương Sở. Dương Sở nghe nói muốn tóc của mình, không hỏi han gì, trực tiếp nhổ một sợi.

Thân thể và tóc tai là do cha mẹ ban cho, với Dương Sở thì những thứ này không là gì cả. Nếu tông chủ muốn, cả mạng sống cũng có thể dâng lên, huống chi chỉ là mái tóc.

Cầm trên tay mái tóc của Dương Sở, Trương Mạc suy nghĩ một lúc, rồi nhét vào trong một chiếc bình ước nguyện sắp hoàn thành.

Sau một loạt các thao tác hoa mỹ, chiếc bình ước nguyện hoàn thành.

Dương Sở nhìn chiếc bình ước nguyện bỗng nhiên sống lại, không hề ngạc nhiên chút nào.

Những chuyện như thế này, xem nhiều rồi thì cũng thành bình thường.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, chiếc bình ước nguyện trong tay Trương Mạc lại bất ngờ chạy đến dưới chân Dương Sở, rồi lập tức nói:

- Ước đi, ước đi. Ta muốn mặt trời trên trời kia!

Dương Sở lập tức ngây người, nói:

- Ngươi đang nói chuyện với ta sao?

Hết chương 91.



Bạn cần đăng nhập để bình luận