Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 640. Vạn Quốc



Chương 640. Vạn Quốc




Hợp tác với người khác, chủ yếu là xem phẩm chất và cách ăn nói.
Ngươi nghĩ xem.
Một người mà trong miệng toàn là đồ khốn nạn, tên chó má các kiểu.
Làm sao có thể là đồ tốt được chứ!
— Trích từ Chương 5689, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Một canh giờ sau.
Trương Mạc ngơ ngác đi đến nhà của lão thôn trưởng.
Ngồi trên giường của lão thôn trưởng, vẫn còn ngơ ngác như cũ.
Người dân trong thông bên ngoài vẫn đang bám vào bức tường ngó vào.
Trương Mạc cồn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
- Đây chính là thần linh sao! Trông chẳng khác gì người thường!
- Đừng nói bậy. Thần linh giáng trần, chẳng phải sẽ thành người sao?
- Nhưng cũng chẳng giống với tượng thần. Tượng thần có khuôn mặt đẹp biết bao, uy nghiêm và oai vệ. Còn hắn trông chẳng khác gì ta.
- Chẳng phải là lúc giáng trần đã ngã đập mặt sao.

- Đúng vậy, ngươi nói rất có lý!
Trương Mạc thực sự muốn nói với họ rằng.
- Thần linh chưa chắc đã đẹp trai hơn ta, ví dụ như Ma thần...... Chắc chắn là rất xấu xí.
Không cần hỏi bản tông chủ như thế nào biết được, chỉ cần nhìn cái vẻ ngoài khốn nạn của hắn, đẹp trai mới là lạ.
- Lão địa chủ, không phải, lão trưởng thôn. Ông cứ đi lo việc đi, ta tự nghỉ ngơi là được.
Lão trưởng thôn quỳ trước mặt vội vàng đứng dậy nói:
- Vâng, thần vĩ đại, ngài cứ nghỉ ngơi đi.
Quay người bước nhanh rời đi, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Nói thật, chỉ là cánh cửa gỗ mục này, đóng hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Tiếng bàn tán bên ngoài dần dần biến mất, Trương Mạc thò đầu thò cổ quan sát một hồi.
Xác nhận không còn ai rình trộm mình nữa, lúc này mới vội vàng lục lọi trong chiếc nhẫn của mình.
May quá, may quá.
Cơ quan kính vẫn còn, vật này không để lại trong bình lớn, thật may mắn.
Vội vàng nói một tiếng đến, rồi lại đối mặt với chiếc gương vỗ mạnh vài cái.
Màn hình gương bắt đầu xuất hiện, nhưng có chút nhấp nháy kng ổn định.
- Kết nối đi, nhất định phải kết nối được!
Trương Mạc khẽ gọi, khoảnh khắc tiếp theo, màn hình gương ổn định, Trương Mạc lập tức nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Cùng lúc đó, nước Hạ, kinh thành, Thiên Ma tông.
Trong phủ Thánh tông, lão Lý đang ở trong đại sảnh khóc lóc trước một bức chân dung.
Trên bức chân dung chính là chân dung của Trương đại Ma đầu, tông chủ năm xưa.
Chính là bức vẽ xấu hơn cả phân.
Phải nói bức tranh này có liên quan đến Trương đại tông chủ, thật ra cũng có chút liên quan.
Nếu nói không liên quan, thì thực sự không liên quan chút nào.
Không còn cách nào khác, tạm thời cũng không tìm được bức khác.
Lão Lý chỉ có thể đối mặt với bức chân dung này mà dậm chân đấm ngực:
- Tông chủ ơi, sao ngài lại đi như vậy chứ! Ngài bảo lão Lý ta phải làm sao đây.
Hú hét hai tiếng, cảm thấy cổ họng hơi khô.
Lão Lý cầm lấy một cực phẩm quả vốn được cung cấp riêng cho Tông chủ từ bên cạnh, ăn ngấu nghiến vài miếng.
Gật đầu, thứ này thực sự rất ngon, lát nữa bảo bên dưới gửi thêm một ít nữa.
Sau đó hắn tiếp tục khóc nói:
- Tông chủ, ngươi cứ như vậy rời đi. Lão Lý ta chỉ có thể ăn đồ ăn của ngươi mà rơi nước mắt!
Ép ra được vài giọt nước mắt, chính lão Lý cũng không biết mình buồn đến mức nào.
Dù sao thì sau khi đám người Dương Sở trở về, nghe nói Tông chủ mất tích, lão Lý ngây người.
Tông chủ đi như vậy.
Chẳng phải là tông môn không còn người nắm quyền sao?
Tông chủ đi như vậy.
Chẳng phải là không còn ai có thể quản lý hắn sao?
Tông chủ đi như vậy.
Chẳng phải là hắn có thể muốn làm gì thì làm sao?
Tông chủ vừa đi.
Hắn thậm chí có thể thử làm hoàng đế.
Ôi trời, tông chủ, sao người lại đi mất thế này.
Điều này khiến lão Lý, vui mừng biết bao... Không phải, đau buồn biết bao.
Đang khóc.
Khóc thêm vài tiếng, cảm thấy màn trình diễn hôm nay đã gần xong, lão Lý lập tức thu lại vẻ mặt.
Dù sao tông chủ cũng chỉ mất tích mà thôi, không có gì to tát. Chỉ cần đám người Dương Sở không sao, chứng tỏ tông chủ vẫn sống khỏe mạnh, biết đâu đang đắm chìm trong đống mỹ nhân nào đó.
Sửa sang lại quần áo, lão Lý chuẩn bị về nhà.
Gần đây, mấy bà vợ lẽ trong nhà mình đều không mấy yên phận, phải về ‘dạy dỗ’ cho ra trò mới được!.
Nghĩ đến chuyện ‘dạy dỗ’, lão Lý bỗng thấy phấn chấn hẳn lên.
Vừa mới đi đến cửa, đột nhiên có tiếng gọi phía sau.
- Lão Lý!
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, giọng điệu quen thuộc.
Lão Lý lập tức quay đầu, quỳ xuống ngay tại chỗ, giơ hai tay ra định ôm đùi.
- Tông chủ, người đã về rồi. Ta nhớ người muốn chết!
Đáng tiếc là trượt chân không thành công, hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng tông chủ xuất hiện.
Trương Mạc trừng mắt nói:
- Ngươi vừa mới hú cái gì vậy, làm cho bản tông chủ như thể đã chết vậy.
Lão Lý vội nói:
- Vừa rồi đang bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình với ngài. Tông chủ, hai tháng này, người đi đâu vậy?
- Hai tháng?
Trương Mạc đột nhiên sững sờ. Hắn đã biến mất hai tháng rồi sao? Hết chương 640.



Bạn cần đăng nhập để bình luận