Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 233. Suối nước nóng (1)



Chương 233. Suối nước nóng (1)





Trước giường Minh Nguyệt ánh sáng, nghi là Minh Nguyệt quang.

Ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt, Minh Nguyệt bị ta nhìn.

—— Trích từ Chương 4522, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.



Đây chính là nguyên nhân Trương đại ma đầu tính toán không bỏ sót sao?

Đây chính là chân tướng để Trương đại ma đầu đánh nhiều thắng nhiều sao?

Quả nhiên, cao thủ chân chính, mạnh ở việc chú ý từng chút một, thắng ở chỗ lưu ý những điểm mà người khác cảm thấy không quan trọng.

Học được, học được a!

Dương Sở bên này, thì cảm giác mình sắp chết, thật sắp chết.

Tông chủ của ta ơi, ngươi cũng đừng đi dạo, lại để cho ta nói nhiều thêm một câu, ta đều không còn lời nào để biên đâu.

Cũng may Trương Mạc cũng không có tiếp tục đi dạo vòng thứ hai, sau khi trở về, liền thở dài một tiếng:

- Ai!

Lập tức, Dương Sở nói khẽ:

- Tông chủ, không tìm được sơ hở sao?

Trương Mạc nhíu chặt lông mày, sơ hở gì? Ta chính là đi dạo mệt mỏi nên dưng thôi.

Con rắn chó má này giống như thật không có mắt, cái rắm đều không!

Không thể làm gì, Trương Mạc cũng chỉ có thể kiên trì lựa chọn ra chiêu.

Dù sao xuống dưới là không thể nào đi xuống, nếu hắn thật sự không ngăn được xà yêu, bên người còn có bọn người Dương Sở nói không chừng có thể giúp đỡ phản kháng một hai.

Dầu gì, cũng có thể nghĩ biện pháp kéo mấy vị ma đầu khác cùng một chỗ xuống nước.

Liền đứng ở nơi này, trước mở Bất Động Như Sơn.

Lại trừng mắt, nhìn chăm chăm Khủng Cụ chi xà, sát ý bạo, động.

Chiêu thức vừa mở, Khủng Cụ chi xà lập tức toàn thân phóng xuất ra hắc quang nồng đậm.

Có hi vọng!

Quả nhiên, từ khi con rắn này từ vừa đi ra, liền tràn đầy sát ý đối với toàn trường.

Xem ra đối phương có con mắt hay không cũng không quan trọng, chỉ cần bị ta trừng vào là được.

Hắc quang lóe lên, Khủng Cụ chi xà lại phóng xuất ra lực lượng sợ hãi của mình đến toàn trường, không phân biệt một a.

Mọi người ở đây chỉ một thoáng đều nhìn thấy bên trong luồng ánh sáng đen kịt kia, hình như có một thiên hạ bắt đầu hiển hiện.

Ánh mắt của bọn hắn không cách nào dời đi, hồn phách của bọn hắn giống như bị rút ra, thân tâm của bọn họ, giống như là đều bị một bàn tay ro vô hình gắt gao nắm chặt.

Ánh mắt dần dần bắt đầu hóa thành trống rỗng, biểu lộ cũng bắt đầu cấp tốc biến thành sợ hãi.

E ngại chôn sâu ở trong lòng kia giờ phút này đột nhiên hóa thành nước sông cuồn cuộn mà đến, liên miên bất tuyệt, còn sóng sau cao hơn sóng trước.

Trong nháy mắt, người ở bên trong đây chỉ có Trương Mạc cùng Nguyệt Ma vẫn như cũ sắc mặt như thường.

Trương Mạc không có cách nào động cổ, nhưng hắn còn có thể cảm giác được ánh mắt Nguyệt Ma nóng bỏng gắt gao chăm chú vào trên mặt mình.

Lão gia hỏa, lão biến thái.

Ngươi đừng nên làm chuyện xấu gì nha.

Ta... Ta biết kêu to đó.

Nguyệt Ma thì hít một hơi thật sâu, hắn đã nhìn ra Trương Mạc hoàn toàn không có bị sợ hãi.

Quả nhiên, tu vi người này trên hồn phách có thể xưng nhất tuyệt.

Mặc dù xem không hiểu là công pháp gì, nhưng quả thực mạnh đến đáng sợ.

Khó trách Thiên Mị Nhi sẽ chết trên tay Trương đại ma đầu hắn.

Thua thật không oan uổng!



Bất quá kéo dài mười hơi thời gian, Trương Mạc rõ ràng có thể nghe được tiếng thở hổn hển của bọn người Dương Sở sau lưng hắn.

Nhìn qua, tựa hồ đám người Dương Sở đã sắp đến cực hạn.

Trương Mạc lại thế nào muốn đồng quy vu tận, cũng không có khả năng lúc này trước tiên xử lý thủ hạ của mình.

Lập tức, Trương Mạc nháy mắt một cái, thu hồi sát ý bạo động.

Hắc quang trên người Khủng Cụ chi xà theo đó thối lui hơn phân nửa, xúc tu liên miên cấp tốc biến thành tử thi khô cạn, sau đó bị gió thổi tan.

Tựa hồ chiêu phóng ra ánh sáng mang theo cảm giác sợ hãi đặc biệt vừa rồi đối với Khủng Cụ chi xà mà nói, cũng là tiêu hao to lớn.

Nếu Trương Mạc kiên trì một hồi nữa, Khủng Cụ chi xà sẽ tự mình giết mình sạch sẽ.

Thu hồi Bất Động Như Sơn, Trương Mạc sờ cằm suy nghĩ trong chốc lát.

Xem ra chiêu sát ý bạo động này còn mạnh hơn so với hắn tưởng tượng một chút.

- A!

- Đáng giận!

- Đừng tới đây, đừng tới đây!

Đám người bốn phía nhao nhao thức tỉnh.

Tốt một chút, sắc mặt trắng bệch, ngây người tại chỗ.

Kém một chút, liên tục kêu to, lăn lộn đầy đất.

Cũng may này các vị tông chủ mang tới đều là tinh anh trong tông môn, có thể cùng theo đến phía sau núi chơi đùa, càng là tinh anh trong tinh anh. Ngược lại chưa từng xuất hiện tình huống bị hù chết tại chỗ.

Lại nhìn chư vị ma đầu, sắc mặt bình tĩnh nhất chính là Trần Tiểu Tiểu cô nương.

Hiển nhiênm nàng tinh thông huyễn thuật, có phương thức chống cự đặc thù đối với loại năng lực này.

Tiếp theo thì là Hùng Vô Địch cùng Diệu Ly, hai người đều là ánh mắt lấp lóe một hồi lâu, một người xoa trán, một người vỗ vỗ mặt to của mình, mới từ từ hồi tỉnh. Hai người tựa hồ cũng không có gì dị thường.

Chỉ có Lục Cửu Mệnh, hắn là người cuối cùng thức tỉnh, hơn nữa còn đang toàn thân điên cuồng run rẩy.

Sắc mặt khó coi đến đáng sợ, Lục Cửu Mệnh cho người cảm giác tựa như vừa rồi mới xông sinh tử quan một lần.

Lão gia hỏa này đến cùng sợ hãi cái gì?

Sợ hãi có thể dọa cho ma đầu thành như vậy, Trương Mạc thật đúng là đoán không được

Hết chương 233.



Bạn cần đăng nhập để bình luận