Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 564. Trộm nhập (2)



Chương 564. Trộm nhập (2)




Bạch Diện nghe xong liên tục gật đầu:
- Đúng, đúng, đúng. Tông chủ quả nhiên là thần cơ diệu toán. Có phải ngài đã sớm biết là ai đến cứu tông chủ Hồn Tông rồi không, hắn là ma gì? Ma thụ sao?
Trương Mạc trừng mắt nói:
- Hắn là con trai lớn của bổn tông chủ, cây con nghịch ngợm, Tiểu Hoàng.
- Tiểu ……… Hoàng?
- Con trai lớn?
Hùng Vô Địch và Diệu Ly đều vô cùng kinh ngạc.
Mới mấy tháng mà tông chủ đã có con trai rồi? Còn gọi là Tiểu Hoàng? Còn giống như một cái cây?
Vậy mẹ đẻ của đứa trẻ chẳng phải là …
Hùng Vô Địch không dám nghĩ nữa, cảnh tượng có một cái lỗ trên cây thật quá biến thái, không dám nhắc đến.
Diệu Ly càng chỉ có hai chữ trong lòng.
- Trâu bò!
Tông chủ chính là Tông chủ, cái gu này, người thường không dám suy đoán.
Nhưng cái thứ này rốt cuộc là có quá trình sản xuất như thế nào vậy?
Diệu Ly cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều.
Chuyện như thế này, mấy ngàn năm chưa chắc đã thấy một lần, đáng tiếc quá.
Bạch Diện nhìn Trương Mạc, môi run rẩy nói:
- Tông chủ, ý của ngài là, vừa rồi vụt một cái đi qua, là mẹ nó... Thiếu chủ?
Trương Mạc chỉ vào Bạch Diện nói:
- Ta biết ngươi rất kích động, nhưng mẹ ngươi đừng có nói trước mặt Tông chủ này, hiểu chưa mẹ ngươi.
Bạch Diện liên tục gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói:
- Tông chủ, vậy phải xử lý thế nào, mặc kệ sao?-.
Trương Mạc trừng mắt nói:
- Quản, sao lại không quản. Ngươi không nghe bản tông chủ vừa nói sao? Cây non không uốn thì già sẽ cong. Phái mấy tên ma tu lên đó, bắt nó về cho ta, sau đó mang đến đây. Hôm nay Tông chủ này sẽ cho nó một bài học, để nó biết loài người còn có hình phạt tàn khốc là thiêu sống, mau đi.
- Vâng, Tông chủ!
Bạch Diện vội vàng rời đi.
Trương Mạc quay đầu nhìn Diệu Ly và Hùng Vô Địch, thấy hai người biểu cảm kỳ quái, ánh mắt dâm đãng, liền biết hai người này chắc chắn là nghĩ lung tung rồi.
- Khụ khụ, Tông chủ này nói cho các ngươi biết. Thực ra thì, Tiểu Hoàng này, nó là được trồng ra đấy, các ngươi có tin không-
Hùng Vô Địch liên tục gật đầu nói:
- Tông chủ, ta tin. Ngài nói gì ta cũng tin.
Diệu Ly cũng nói theo:
- Tông chủ, không cần giải thích, cuộc sống oanh liệt, không cần giải thích.
Trương Mạc gật đầu, may quá, thuộc hạ của mình vẫn có thể nghe hiểu tiếng của con người.
Lúc này, Hùng Vô Địch và Diệu Ly lại lùi lại mấy bước, vừa nhìn vừa ra hiệu.
- Mẹ đứa bé thật thảm quá!
- Đúng vậy, nghe ý của Tông chủ này là dùng xong thì đã bị vứt bỏ. -
- Đúng vậy, trồng ra, nhìn từ này xem, đúng là ma tu!
- Đúng là đại ma đầu trong miệng của mọi người a.

Bên này, trên núi Duy Long.
Hoàng Kim thụ đã đến bên ngoài tháp Kình Thiên.
Nơi đây mây mù tụ lại, gió nhẹ thoang thoảng, từ từ lưu chuyển.
Trên nền mây và sương mù, tháp Kình Thiên trông giống như một tòa tháp trên mây, bí cảnh của tiên nhân.
Tiểu Hoàng nhìn trái ngó phải, cũng không thấy trong tháp có người nào.
- Đại ma đầu đâu? Không phải nói là ở đây giam giữ một đại ma đầu sao?
Tiểu Hoàng thì chẳng sợ gì cả.
Nói đùa chứ, từ khi sinh ra, hắn đã lớn lên trong đống ma đầu.
Hắn sợ ma đầu cái gì nữa!
Hắn chỉ học được một câu trên người lão Lý.
Ma đầu càng lớn, tiền tài càng không thiếu.
Dịch ra là, tiền tài càng không thiếu, ma đầu càng lớn.
Kiếm tiền, nhất định phải kiếm tiền.
Lão lão cha keo kiệt quá, một chút tiền nhỏ cũng không nỡ cho hắn.
Vẫn phải tự mình đi tìm thôi!.
Đại ma đầu, ngươi ở đâu?
Tiểu Hoàng trực tiếp đi vào tháp, kết quả vừa đến cửa.
Chỉ cảm thấy một bức tường vô hình, chặn bước chân của hắn.
Ối giời ơi?
Có bí cảnh, giống như bí cảnh luyện bình của lão cha.
Tiểu Hoàng đưa tay ra, từ kẽ tay đột nhiên phóng ra những cành cây nhỏ, sau đó từng chút một chui vào.
- Cứng thật đấy!
Tiểu Hoàng nhếch mép, nhổ lá Hắc Phong trong miệng ra.
Tiếp theo dùng hết toàn lực, chỉ thấy trước mặt hắn bắt đầu từ từ mở ra một khe hở nhỏ.
Đợi khe hở rộng khoảng một ngón tay, dài khoảng một tấc.
Đột ngột, toàn thân Tiểu Hoàng biến thành một cành cây nhỏ, chui thẳng vào.
Vặn vẹo như sợi mì một lúc, hắn đã chui qua khe hở nhỏ đó.
Trước mắt một mảng ngũ quang thập sắc, vặn vẹo một hồi sau.
Tiểu Hoàng cuối cùng cũng đáp đất, sau đó cành cây lại duỗi thẳng ra, trở về hình dạng bình thường.
Lại lấy lá Hắc Phong giấu ở lỗ sau mông ra, dùng sức rạch một đường trên người, lập tức châm lửa.
Hút một hơi thật sâu, nhả khói mù mịt.
Bí cảnh nho nhỏ, còn muốn cản bản thiếu chủ ta, nằm mơ đi!
Nhìn quanh, nơi đây rõ ràng là một không gian vỡ vụn.
Ngoài bức tường và mặt đất trắng bệch, thì toàn bộ đều là những khe nứt đen ngòm.
Nhìn về phía trước, một bóng người đang ngồi xếp bằng.
Áo đen như mực, không có chút hơi thở nào.
Bên cạnh hắn, một luồng sáng đen và một luồng sáng trắng đang không ngừng va chạm, không ngừng cố gắng tiếp xúc.
Đây là đang tu luyện sao?
Tiểu Hoàng không hiểu, nhưng không có nghĩa là hắn không dám lại gần.
Đại ma đầu, tiền của ngươi ở đâu?
Đưa hết đây cho bản thiếu gia. Hết chương 564.



Bạn cần đăng nhập để bình luận