Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 230. Các hiển Thần Thông (1)



Chương 230. Các hiển Thần Thông (1)






Luôn luôn cảm thấy có người đang trộm nhìn Nhật ký của ta.
Ta nhất định phải thăm dò một cái.

Mời dùng một câu chứng minh ngươi không nhìn thấy câu nói này.

—— Trích từ Chương 519, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.



Phía trên cái hố có chỗ ngồi, nhìn qua đã biết được xây dựng nhiều năm rồi, không phải thứ mới được tu bổ gần đây.

Nguyệt Ma chỉ một ngón tay nói:

- Đây là đấu thú trường mà đám sơn phỉ Hắc Phong trại trước đó kiến tạo lưu lại. Vốn là vì để cho người ta cùng dã thú chiến đấu, đám người ở phía trên quan sát. Sau khi lão phu đánh hạ nơi này, lại ngạc nhiên phát hiện, thế mà tìm được mấy tiểu gia hỏa mang theo huyết mạch yêu thú trong chỗ sâu trong đấu thú trường. Mặc dù đáng tiếc là không phải thuần huyết, bất quá vẫn có thể tiến hành cải tạo ma nguyên. Ta để cho thủ hạ tỉ mỉ bồi dưỡng một đoạn thời gian, hôm nay vừa rồi lấy ra thưởng ngoạn, thưởng ngoạn. Chư vị nhìn chuyện mới mẻ, như thế nào?

- Tốt! Yêu thú ma hóa, là rất khó nhìn thấy nha.

- Thỏ đen của Tiểu Tiểu cô nương, tựa hồ cũng là yêu thú ma hóa.

- Cũng là ma nguyên cải tạo, ta nghĩ thủ đoạn của Nguyệt Ma đại nhân sẽ càng thêm kinh diễm!

...

Chư vị tươi cười đầy mặt ngồi xuống, Nguyệt Ma phủi tay.
Lập tức, bên trong đấu thú trường phía dưới truyền đến tiếng mở cửa nặng nề, ngay sau đó chính là từng tiếng tê minh quái dị.

Có mấy phần giống như là chim gọi, nhưng càng nhiều thì giống như là tiếng khóc của nữ nhân.

Không bao lâu, một đại điểu toàn thân mọc ra lông vũ màu đen, hai mắt màu đỏ tươi, thân cao hơn một trượng chậm rãi đi ra.

Trước ngực của nó còn có đầu lâu của một nữ nhân, giống như mặt quỷ dữ tợn đáng sợ. Lông vũ còn như sắt đá, trên mặt đất có thể ma sát xẹt lửa. Động tác cứng ngắc, hình thể cồng kềnh, tựa hồ đã hoàn toàn không có năng lực phi hành. Bất quá miệng chim to lớn màu đỏ tươi cực có khí thế, sau khi mở ra còn có thể nhìn thấy răng nanh như mãnh thú bên trong.

Nguyệt Ma hài lòng nhìn kiệt tác của mình, vỗ tay nói:

- Đây chính là Hắc Diên ta làm ra, chư vị thấy thế nào?

Mọi người còn có thể nói cái gì, nhao nhao vỗ tay khen tốt.
Nguyệt Ma chỉ vào Hắc Diên tiếp tục nói:

- Chim này, ta chuyên môn trừ đi năng lực phi hành, mà cường hóa năng lực chiến đấu chính diện. Mấy vị, ai nguyện ý thử một chút? Hoạt động gân cốt một chút, giết nó, đây chính là tiệc của chư vị hôm nay!

Những người khác nghe tiếng chỉ cười ha ha, tựa hồ còn kích động.

Chỉ có Trương Mạc nghe sững sờ.

Cái đồ chơi gì liền thử một chút?

Không phải là muốn bọn hắn xuống dưới đơn đấu với quái thú này chứ.

Mẹ nó, đây là ai thêm đồ ăn cho ai?

Không được, không được, đã biết tối hôm qua nên đi.
Làm trễ nải một ngày, chậm trễ xảy ra chuyện a.

Tả hữu quan sát, tựa hồ muốn chạy là không thể nào.

Trương Mạc lập tức trước cúi đầu.

Ài, trước giả chết một hồi.

Lời mời này, không thể tiếp a.



- Chư vị ai tới trước?

Nguyệt Ma mặt mỉm cười, ánh mắt ‘Ấm áp’ đảo qua đám người.

Hùng Vô Địch, Diệu Ly, Lục Cửu Mệnh, thậm chí Trần Tiểu Tiểu đều sắc mặt như thường.

Bọn hắn đều có thể nhìn ra, Hắc Diên này mặc dù dáng vẻ có chút thực lực, nhưng cũng chỉ luyện tay một chút mà thôi.

Lên hay không lên cũng không đáng kể, thật sự là chơi đùa. Chỉ có Trương đại ma đầu, giờ phút này cúi đầu, giống như nhắm mắt dưỡng thần.

Nguyệt Ma nhìn bộ dáng của Trương Mạc, muốn trước tiên gọi hắn ra.

Nhưng lời nói sắp ra khỏi miệng, Nguyệt Ma vẫn nhịn được.

Không thể gấp, không thể quá gấp.

Hết thảy tốt nhất vẫn dựa theo kế hoạch tiến hành, đừng cho Trương ma đầu thật phát giác được cái gì.

Thu hồi ánh mắt từ trên người Trương Mạc, Nguyệt Ma nhìn về phía những người khác nói:

- Nếu không, chúng ta cứ theo thứ tự tới đi. Hùng tông chủ, trước hết mời ngài?

Hùng Vô Địch lúc này ngồi cách Nguyệt Ma gần nhất, nghe tiếng cũng chỉ khẽ cười nói:

- À, Nguyệt Ma đại nhân muốn nhìn ta bộc lộ tài năng, vậy thì bộc lộ tài năng!

Đứng dậy, hai chân Hùng Vô Địch hơi trầm xuống, sau đó quát nhẹ một tiếng, nhảy ra.

Cả người giống như thiên thạch rơi xuống đất đồng dạng, quả thực là lưu lại một cái hố nho nhỏ bên trong đấu thú trường.

Nhìn lên Hắc Diên trước mặt, Hùng Vô Địch bước đi lên trước, sau đó khinh miệt đưa tay ra.

Động tác của hắn, thần thái của hắn, không thể nghi ngờ là trực tiếp chọc giận Hắc Diên.

Chỉ một thoáng, Hắc Diên há miệng phun ra cuồng phong màu đen.

Trương Mạc khẽ ngẩng đầu, để mắt liếc trộm.

Mẹ nó, miệng thối công kích.

Lông đen trên người Hùng Vô Địch đều bị thổi bồng bềnh một mảnh.

Giận quát một tiếng, Hùng Vô Địch đón tiếp cuồng phong nhanh chân đi vào trước mặt Hắc Diên.

- Khai sơn!

Trên người lóe lên tia sáng màu đen, Hùng Vô Địch cách không một quyền trực tiếp đánh cuồng phong xơ xác.

Quyền kình lộ ra vết lõm rõ ràng trên người Hắc Diên, Hắc Diên lại phát ra tiếng nữ nhân thút thít âm thanh ‘Ríu rít’.

Hắc Diên bỗng nhiên huy động hai cánh, muốn ngăn cản Hùng Vô Địch tiếp tục tiến lên. Miệng chim to lớn càng điên cuồng nện trên người Hùng Vô Địch.

Đáng tiếc mỗi lần khi công kích của Hắc Diên sắp rơi vào trên người Hùng Vô Địch, đều sẽ bị một tầng ánh sáng màu đen khác ngăn lại.

Hết chương 230.



Bạn cần đăng nhập để bình luận