Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 948. Cơ hội lập công (2)



Chương 948. Cơ hội lập công (2)




Trên bàn tiệc, Trương Mạc lần đầu tiên nhìn thấy Tâm Nguyệt thần sứ đang ngẩn người.
Sao lại có người đang ăn mà lại bất động.
Ánh mắt đờ đẫn, thân hình cứng đờ.
Sao thế này, ăn phải đồ có chất gây tê à?
Mặc dù không kéo dài bao lâu, nhưng nhìn vào thì thấy vô cùng kỳ lạ.
Có vấn đề rồi!
Này này này, các ngươi có thấy không, nàng ta có vấn đề rồi!
Trương Mạc bảo Phòng Nhật thần sứ và Khuê Mộc thần sứ cũng xem thử.
Kết quả là Phòng Nhật thần sứ chỉ liếc nhìn Tâm Nguyệt thần sứ một cái, rồi chua chát nói với Trương Mạc:
- Trương huynh, tửu sắc hại người, vẫn nên xem ít thôi.

Khuê Mộc thần sứ cũng liên tục gật đầu nói:
- Mão Nhật thần sứ, đổi người khác đi, người này ngài không chế ngự được đâu.
Trương Mạc vô cùng bất lực.
Trong đầu hai người ngoài những thứ này ra thì còn có thứ gì khác không?
Còn bản tông chủ không chế ngự được.
Vậy thì ngươi chưa từng gặp bản tông chủ... Được rồi, hình như là có hơi không chế ngự được thật.
Nói với những người khác cũng vô ích, Trương Mạc vẫn gọi Thang Cát đến.
- Nàng ta có vấn đề, theo dõi chặt chẽ cho ta!
Thang Cát lập tức đáp lại.
Sau đó vung tay ra hiệu, liếc mắt một cái, những người bên dưới lập tức hành động.
Trương Mạc nhìn thấy cảnh này, đều giật mình.
Lúc đó nghe thấy lời ‘kết bạn rộng rãi’ của Thang Cát, hắn vẫn chưa cảm thấy như vậy.
Bây giờ nhìn lại, số người mà ngươi có thể điều động có vẻ hơi nhiều.
Bản tông chủ còn chẳng giỏi bằng ngươi, ngươi mới là chủ mưu chứ!
Nhìn thế này thì cứ giao việc này cho Thang Cát là được.
Lại qua hai ngày, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Mọi người bắt đầu lên đường.
Đặc ân được vào khe nứt đầu tiên, Trương Mạc rất hào phóng ‘nhường’ cho Phòng Nhật Thần sứ.
Con thỏ chết cảm động không thôi.
Chỉ kém quỳ xuống gọi cha nuôi.
Hắn tưởng Trương Mạc nhường công lao lớn này cho mình, thực ra Trương Mạc nghĩ rằng tên này chạy khá nhanh, nếu gặp nguy hiểm gì thì cũng chạy nhanh hơn được.
- Đi đi, trông cậy cả vào ngươi đấy!
Tiễn Phòng Nhật Thần sứ chui vào khe nứt đầu tiên.
Bọn người Trương Mạc chờ bên ngoài.
Khí Quân chắp tay sau lưng nói:
- Không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng đừng trực tiếp rơi vào bẫy.
Kiếm Ngô đại nhân cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu chết ở bên trong thì phiền phức rồi!

Trương Mạc nghe mà trừng mắt, hay lắm, hóa ra hai người không biết có nguy hiểm đến tính mạng sao.
Vậy mà còn ba ba bảo bản tông chủ tiến vào trước, đây là giăng bẫy cho bản tông chủ!
May mà bản tông chủ đủ thông minh, nếu không thì bị hai lão già gian xảo này lừa mất rồi!
Vậy mà Kiếm Ngô đại nhân vẫn chưa nói xong, vẻ mặt có chút lo lắng, Kiếm Ngô đại nhân nói:
- Nếu Phòng Nhật Thần sứ không quay lại thì phải làm sao?

Nghe vậy, Khí Quân đại nhân cũng nhíu chặt mày.
Trương Mạc thầm nghĩ:
- Cũng được, dù sao cũng còn chút tình người.
Nhưng không ngờ, ngay sau đó, Khí Quân trực tiếp trả lời:
- Vậy thì phải mở lại một khe nứt khác.

Được rồi, một câu nói, trực tiếp xóa sạch chút ‘ngại ngùng’ ít ỏi còn lại trong lòng Trương Mạc.
Vẫn là các ngươi đủ tàn nhẫn!
Đợi một lúc lâu, Trương Mạc cảm thấy gần như có thể ăn tiệc mừng của Phòng Nhật Thần sứ rồi, cuối cùng Phòng Nhật Thần sứ lại chui ra.
- Thế nào?
Trương Mạc hỏi lớn.
Phòng Nhật Thần sứ sắc mặt hơi không ổn, nhưng vẫn nói lớn:
- Bên trong không có gì nguy hiểm, nhưng là một rừng cây cổ thụ rộng lớn, có chắc bên trong là Vọng Thần Điện không?
- Rừng cây cổ thụ?
Khí Quân và Kiếm Ngô đại nhân đều tỏ ra kinh ngạc.
Trương Mạc thì thở phào nhẹ nhõm, rừng cây cổ thụ?
Rừng thi thể cổ của ngươi cũng được, miễn là không có nguy hiểm.
Bản tông chủ coi như đi du ngoạn vậy.
- Có phải hay không thì cũng phải điều tra trước đã. Đi thôi, các vị!
Trương Mạc vung tay ra hiệu cho mọi người có thể vào.
Khí Quân và Kiếm Ngô đại nhân cũng chỉ có thể cau mày, sải bước đi vào.
Trương Mạc vẫn nhìn mọi người vào được khoảng bảy tám phần, lúc này mới đi vào.
Lúc đi, Trương Mạc còn ngoái đầu nhìn lại.
Hắn thấy Tâm Nguyệt Thần sứ lại đang ngẩn ngơ ở phía sau.
Có vẻ như nàng định ở lại sau cùng. Nhưng Trương Mạc luôn cảm thấy nàng có mưu đồ gì đó. Không phải là đợi họ vào rồi đột nhiên đóng khe nứt chứ.
Phải đề phòng!
Nâng tay lên, Trương Mạc bảo Thang Cát cũng ở lại phía sau trông chừng cho bản tông chủ.
Muốn ở lại sau cùng, vậy thì bản tông chủ sẽ cử thêm vài người trông chừng ngươi!
Mãi đến khi bọn người Trương Mạc hoàn toàn đi vào, Tâm Nguyệt Thần sứ vẫn chưa hoàn hồn.
Thấy nàng vẫn chưa nhúc nhích, Thang Cát không khỏi dẫn người đến trước mặt nàng nói:
- Tâm Nguyệt thần sứ đại nhân, nên lên đường rồi.

Thang Cát tưởng Tâm Nguyệt thần sứ sẽ bừng tỉnh, hoặc tiếp tục ngẩn ngơ.
Nhưng không ngờ Tâm Nguyệt thần sứ vẫn giữ nguyên tư thế ngẩn ngơ và biểu cảm nói:
- Ta quên mang một thứ. Ta đi lấy ngay!
Nói xong liền quay người bỏ đi, Thang Cát nhìn theo bóng lưng nàng, trợn tròn mắt. Với biểu hiện này, không có vấn đề mới là lạ.
Thảo nào tông chủ lại bảo ta theo dõi nàng, tông chủ quả là tông chủ, chỉ cần liếc mắt là biết nàng không ổn.
Được rồi, lần này cơ hội lập công của Thang Cát ta đến rồi. Hết chương 948.



Bạn cần đăng nhập để bình luận