Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 547. Hội hợp



Chương 547. Hội hợp




Thơ mới ra lò, do đó ghi chép.
« Bài thơ đi ị »
Đêm qua tinh thần đêm qua phong.
Đi ị thổi cái mông đau nhức.
Cho tới bây giờ ba canh không cần xí.
Hôm nay ngồi xổm mặt trời mọc đông.
Nghĩ đến nhân sinh tự nhiên này.
Có khi dừng lại có khi tuôn ra.
Chỉ cần trên dưới đều là đồng lực.
Cuối cùng thành kim một con rồng.
—— Trích từ Chương 6476, « nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tông chủ Hồn Tông vẫn chưa có dấu hiệu xuất hiện.
Còn các vị của Thiên Ma Tông thì cứ như những ngươi bố già đang chờ ‘sinh nở’.
Thậm chí còn muốn chạy đến núi Duy Long để hét lên.
Ra đây đi, ngươi mau ra đây đi!
Kinh đô, Lý đại trưởng lão dẫn theo một đám ma tu lão làng đến.
Ngạo nghễ, ngồi trên lưng ngựa cao lớn, Lý trưởng lão vung tay từ bên trái sang bên phải, rồi lại quẹt từ bên phải sang bên trái.
- Ở đây, còn ở đây nữa, sau này đều là của chúng ta.
Lý đại trưởng lão chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt ngơ ngác của mọi người trên phố, phấn khích lắc đầu lắc cổ.
Vài tháng trước, ở lại Thanh Quận, Lý đại trưởng lão thực sự lo lắng từng ngày.
Ngày nào cũng phải hỏi thăm tình hình của Tông chủ.
Không còn cách nào khác, sợ quá.
Hồn Tông và Nguyên Môn, đều không phải dễ chọc. Tông chủ trông thì có vẻ liên minh, nhưng thực ra mọi người đều hiểu, chỉ là muốn ngồi trên lửa mà hái hạt dẻ mà thôi.
Lý đại trưởng lão lo lắng đến mức thời gian đó không lấy vợ lẽ, người gầy đi mất nửa cân, đúng là nửa cân.
Bây giờ thì tốt rồi, cả Hạ quốc đều là của Thiên Ma Tông chúng ta.
Không phải là phải đắc ý sao
Không nói đến chuyện gió nổi sóng ngầm, thì cũng phải thấy cây mà đạp ba lần.
Trước khi đến, Lý đại trưởng lão đã suy nghĩ kỹ rồi. Những con phố trọng yếu nhất của kinh đô, ngươi đều phải nắm trong tay.
Mở cửa hàng, mở cửa hàng đắt nhất.
Xây nhà, xây tòa nhà cao nhất.
Nghe những bản nhạc hay nhất!
Chỉ là ngươi đến muộn, Tông chủ đã nhường ngôi hoàng đế cho tên Đường Tiêu kia.
Nói đến đây, Lý đại trưởng lão tức đến đầy bụng.
Đường Tiêu kia tính là cái thá gì, chẳng phải là tên nhóc mà hắn đã đích thân dạy dỗ sao?
Không xứng đáng làm thuộc hạ của hắn, chỉ là một thằng nhóc con.
Đã trở thành Hoàng đế rồi, còn gì là Tân quân, Hoàng đế được dân chúng yêu mến nhất.
Vớ vẩn, toàn là vớ vẩn.
Hắn phải nói rõ ràng với Tông chủ. Một người như vậy, có thể làm Hoàng đế sao?
Tất nhiên là không được rồi.
Khi làm hoàng đế, nhất định phải có dung mạo uy nghiêm, trong ngực có tài, trong ngực có mưu lược, trong bụng có thế giới.
Nhìn khắp toàn bộ Thiên Ma Tông, thì chỉ có thể là... Bản trưởng lão này thôi.
Đến lúc đó, bản trưởng lão sẽ nạp cho mình ba ngàn mỹ nữ hậu cung, rồi tổ chức tuyển phi toàn quốc.
Ôi! Suy nghĩ thôi cũng thấy kích thích.
Lý trưởng lão đột nhiên rùng mình, sau đó tỉnh táo lại một chút.
Thôi, trước tiên hãy tìm Tông chủ, những chuyện khác có thể bàn sau.
Đi lòng vòng một hồi, cuối cùng Lý trưởng lão cũng đến nơi ở của Tông chủ.
Nơi đây, nghe nói chính là di chỉ cũ của Nguyên Môn, bây giờ đã treo biển hiệu mới.
- Thánh tông!
Ma tu đứng ở cửa đón tiếp, vừa nhìn thấy Lý trưởng lão đến, vội vàng chạy ra đón.
- Lý gia, ngài đến rồi!
- Lý trưởng lão, cuối cùng ngài cũng đến rồi.
Đỡ xuống ngựa, vô cùng nhiệt tình.
Lý trưởng lão cười nói:
- Được, được. Các ngươi còn có thể nhận ra bản trưởng lão, mắt tinh thật!
Một vị yêu tu cười nói:
- Dương trưởng lão nói, ngươi nhìn thấy kẻ khốn nạn nhất, nhất định chính là Lý trưởng lão ngươi.
Lý trưởng lão lập tức thu lại nụ cười, vừa rồi ngươi nói gì cơ?
Ma tu kia lập tức biết mình lỡ lời, vội vàng sửa chữa:
- Người vĩ đại nhất, vĩ đại!
- Vậy mới đúng chứ!
Lý trưởng lão hài lòng vỗ đầu hắn, sau đó bước vào trong. Lúc này, Nguyên Môn đã ‘thay da đổi thịt’, tràn ngập khí tức riêng biệt của tông môn ma tu.
- Khụ khụ, ai làm ra làn khói độc này vậy, xông tận ra cửa rồi, để bản trưởng lão bắt được thì đánh chết hắn!
Vội vàng đi về phía chính điện, liếc mắt đã nhìn thấy bên trong Dương Sở và Lão Cẩu đang bàn bạc chuyện gì đó.
- Ồ, hai vị, lâu lắm không gặp!
Lý trưởng lão bước vào, Dương Sở và Lão Cẩu lập tức nở nụ cười đứng dậy.
- Lão Lý, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.
- Đã đợi ngươi lâu rồi, tế đàn của Tông chủ đã mang đến chưa?
- Còn Quái thạch thì sao, Tông chủ đều đang đợi!
Hai người liên tục hỏi.
Lão Lý cười nói:
- Đã mang đến, đã mang đến, đều đã mang đến rồi. Quái thạch đã sớm đưa cho Tông chủ gần hết rồi, đây là lô cuối cùng. Tông chủ đâu? ta muốn gặp Tông chủ!
Lão Cẩu phe phẩy quạt nói:
- Tông chủ bế quan luyện bình rồi, tạm thời ngươi không gặp được đâu.
Lão Lý trừng mắt nói:
- Không gặp được sao? Không được đâu, lần này ta nghe nói có một phần công lao rất lớn của ta. Hai người có phải đã chia hết đồ đạc rồi không, có để lại cho ta một phần không?
Dương Sở vội vàng nói:
- Có, tất nhiên là có. Người đâu, mang đồ mà ta để lại cho Lý trưởng lão ra đây.
Ma tu bên dưới vội vàng khiêng một cái rương lên. Hết chương 547.



Bạn cần đăng nhập để bình luận