Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 232. Sợ hãi



Chương 232. Sợ hãi






Người luôn luôn ở trong thời gian vô năng nhất liền...

À, liền rất vô năng.

Cứ như vậy.

—— Trích từ Chương 4507, « Nhật ký của ta » - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Hoàn cảnh tựa hồ có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không có người nói tiếp.

Trương Mạc cũng không có cách, phàm là có bản lĩnh, hắn cũng không cần nói loại nói nhảm này.

So với việc lát nữa kiến thức quái vật đáng sợ, còn không bằng hiện tại liền nhận sợ lui ra.

Nếu không, liền là đái ra máu, xoắn ra quần a.

Máu tươi tám trượng, chết thật thảm a!

Đáng tiếc, thường thường chuyện cũng sẽ không dựa tiến triển dựa theo phương hướng mình muốn.

Bọn người Nguyệt Ma còn chưa phản bác, quái vật đã được thả ra.

Ngay khi con quái vật này vừa có mặt liền để mọi người đều lộ ra biểu lộ khác.

Đó là thứ đồ gì?

Một quả bóng, xúc tu toàn thân đầy thịt giống như những con rắn.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy khuôn mặt ở giữa quả bóng, không giống quái vật, ngược lại càng giống mặt người.

Bóng rất lớn, tựa hồ không có hành năng lực động gì, toàn bộ nhờ vào hơn mười đầu xúc tu Độc Xà vươn ra dọa người.

Thế nhưng những Độc Xà đó không phun độc, cũng không phun lửa, ngoại trừ có thể phát ra chút tiếng vang khàn giọng, không có bất kỳ chỗ gì đặc thù.

Đừng nói là Trương Mạc, chư vị ma đầu khác cũng đều xem không hiểu đây là huyết thống yêu thú gì ma hóa thành như vậy?

Còn có thể tùy tiện ma hóa sao? Có phải lúc đầu giết chết quái vật, nuôi lớn từng mụn nhọt trong cơ thể nó hay không.

Trương Mạc thì càng trừng mắt, cái quái gì?

Đây là thứ để cho hắn ăn bữa trưa sao?

Mẹ nó, liền biết lão tiểu tử Nguyệt Ma ngươi không có ý tốt.

Trên người cái đồ chơi này nào có thứ ăn được? Nướng xúc tu sao?

Âm mưu, hừ hừ, âm mưu trần trụi.

Nguyệt Ma nhìn biểu lộ nghi ngờ của mọi người, vội vàng giải thích nói:

- Chư vị không cần kinh ngạc. Ta giải thích cho chư vị một chút, đây là một đầu yêu thú mang theo huyết thống Song Đầu Xà viễn cổ do Ma nguyên cải tạo mà thành. Chỉ là không giống nhau lắm với suy nghĩ của người thường, sau khi đi qua ma nguyên cải tạo, nó cũng không có rảo bước tiến về phía cự xà nhiều mặt trong truyền thuyết. Mà là biến thành bộ dáng này. Đồng thời năng lực của nó cũng biến thành một loại cực kỳ thú vị.

- A? Có bao nhiêu thú vị, hóa đá? Mị hoặc? Hay là tiên đoán trước?

Trần Tiểu Tiểu rõ ràng là kẻ yêu thích quái vật, đôi mắt nhỏ nhìn quái vật xúc tu trước mặt, lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động, còn liên tiếp hỏi không ngừng.

Đáng tiếc, mấy năng lực lợi hại nàng đoán đều không phải là thứ yêu thú trước mặt có thể có.

Nguyệt Ma cười nói:

- Đều không phải, mà là, sợ hãi! Nó có thể để cho ngươi trực diện nhược điểm trong lòng, vì vậy ta gọi nó là Khủng Cụ chi xà (sợ hãi chi xà). Trương tông chủ, thế nào, đồ chơi ta lưu lại cho ngài đủ đặc thù chứ.

Nụ cười trên mặt Nguyệt Ma vẫn ấm áp như cũ. Nhưng trong mắt Trương Mạc, lòng dạ của hắn đã rõ rành rành.

Ta nhổ vào!

Còn là đồ chơi chuyên lưu cho ta.

Rõ ràng là muốn nhờ vào con rắn xấu xí đó đến dò xét nhược điểm của hắn.

Nếu không phải bổn tông chủ toàn thân đều là nhược điểm, thật đúng là sẽ bị ngươi đạt được.

Trương Mạc nhìn con rắn đầy đáng sợ kia, trên mặt ngược lại là bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sợ hãi đúng không? Ách, hẳn là lại muốn rung chuyển hồn phách, hoặc là quấy nhiễu đại não các loại.

Người mang thần kỹ Bất Động Như Sơn, Trương Mạc cơ hồ đều có năng lực miễn dịch đối loại năng lực kỳ kỳ quái quái này.

Chỉ cần không phải xông lên đánh hắn, hoặc là phun một ngụm nọc độc về phía hắn mặt liền, chuyện gì cũng dễ nói.

Có lẽ có thể thử một chút!

Đúng dịp, vừa rồi để hắn thử chiêu một chút.

Trương Mạc chậm rãi đứng dậy, các ma đầu khác nhao nhao ngừng thở, chuẩn bị thưởng thức Trương đại ma đầu ‘biểu diễn thực lực’.

Sau đó liền thấy Trương Mạc thận trọng bắt đầu di động.

Ách...

Hắn làm gì?

Không phải nên bay thẳng xuống đất sao?

Thế nào, chẳng lẽ còn muốn tìm vị trí tốt mới có thể đi xuống dưới?

Những người khác đều bị động tác của Trương Mạc làm cho mộng, chỉ có Trương Mạc rõ ràng bản thân mình đang làm cái gì.

Mắt đâu?

Con mắt của cái đồ chơi này ở chỗ nào?

Ta cũng không nhìn ra nó có sát ý hay không, nếu như đến lúc thi triển đại chiêu, cái rắm dùng cũng không có, vậy thì quá mất mặt rồi.

Trọn vẹn dạo qua một vòng cũng không tìm được, nếu không phải tốc độ Trương Mạc xoay quanh không nhanh, những người khác đều muốn cho rằng hắn đang tìm đường chạy trốn.

Thậm chí bao gồm cả Dương Sở, lão Cẩu đều nghĩ như vậy.

- Tông chủ các ngươi đang làm gì?

Không nhịn được, Nguyệt Ma trực tiếp quay đầu hỏi Dương Sở.

Trên mặt Dương Sở đồ đầy mồ hôi lạnh, hắn cũng không biết.

Nhưng vì mặt mũi tông chủ, Dương Sở chỉ có thể kiên trì trả lời:

- Tông chủ chúng ta có thói quen tìm nhược điểm của địch nhân trước khi chiến đấu.

Một câu lập tức để sắc mặt Nguyệt Ma hơi thay đổi.

Mấy vị ma đầu khác càng là khuôn mặt trang nghiêm, trong mắt lóe lên cảnh giác vô hạn.

Thì ra là thế, Trương đại ma đầu khá lắm, làm người làm việc, thế mà cẩn thận đến trình độ như vậy.

Cho dù đối phó chỉ là một tiểu yêu ma hóa, cũng cần liên tục quan sát, không tìm được nhược điểm tuyệt không xuất thủ.

Hết chương 232.



Bạn cần đăng nhập để bình luận