Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 464. Heo đồng đội (1)



Chương 464. Heo đồng đội (1)




Hôm nay trên báo thấy một tin tức buồn cười.
- Một ma đầu nọ, bị đồn là đại lưu manh.
Ma đầu đó để dẹp tan lời đồn, đã đích thân ra đường biểu diễn, dùng thực lực để minh oan ……
Hắn không nhỏ!
Ha ha, cười chết Bản tông chủ rồi.
Khoan đã, hắn sẽ không ám chỉ Bản tông chủ chứ.
Bản tông chủ không nhỏ đâu nhé.
—— Trích từ Chương 4592, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

- Thua, đại bại!
- Trời ơi, Cung Ý trưởng lão bị thương nặng, Vệ Thành mất rồi!.
- Sao lại đánh thành ra thế này.
- Vệ Thành mất, chẳng phải là bước tiếp theo, Hoàng Tuyền Cốt Ma sẽ đến kinh thành sao.
- Phong tỏa tin tức, mau phong tỏa tin tức, nếu không kinh thành sẽ loạn mất!
- Môn chủ, xin hãy nhanh chóng rời khỏi kinh thành, nơi này đã là cảnh giới nguy hiểm!
- Xin Môn chủ hãy rời đi!
Những người bên dưới một trận hoảng loạn, Vân Phiến công tử nghe được chiến tích như vậy cũng sắc mặt trắng bệch.
Quả thật hắn đã đoán được việc mạo hiểm xuất kích, kết quả có thể sẽ không tốt lắm.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ bại thành ra thế này.
Hoàng Tuyền Cốt Ma dựa vào đâu mà có thể đoán trúng được việc họ xuất kích, mệnh lệnh này do một mình Thánh nữ hạ xuống, trực tiếp truyền cho Cung Ý trưởng lão và Hỏa Vân trưởng lão, cụ thể đánh như thế nào, lúc nào đánh, ngay cả hắn cũng không biết.
Nhưng Hoàng Tuyền Cốt Ma lại có thể bày sẵn trận pháp, chỉ chờ ngươi chui vào, sai một chút, sai một bước, đều không phải như vậy, điều này phải chính xác đến từng hơi thở.
Càng khoa trương hơn là, Vệ Thành kiên trì được mấy tháng, vậy mà chỉ trong một đêm đã thất thủ.
Trận chiến này đánh kiểu gì vậy?
Cứ như là tặng mạng cho người ta.
Thánh nữ hoảng sợ, ngồi thẫn thờ, nghiến chặt răng, sắp cắn đến chảy máu.
Vân Phiến công tử lúc này đứng dậy, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Chưa đến lúc tuyệt vọng, xin mọi người nghe ta nói.
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Vân Phiến công tử.
Lúc này, Vân Phiến công tử đột nhiên nghiến răng nói:
- Môn chủ, còn một người, có thể xoay chuyển tình thế!
- Ai?
Thánh nữ ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoang mang.
Vân Phiến công tử hét lớn:
- Thiên Ma tông, Trương đại ma đầu! Hắn vẫn còn ở kinh thành, hắn chưa đi!
Thánh nữ há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào mặt Vân Phiến công tử.
Sau đó nàng đột nhiên cười thảm:
- Ngươi muốn nói gì?-
Vân Phiến công tử nghiêm giọng nói:
- Xin môn chủ đích thân đi mời Trương đại ma đầu ra tay, lúc này vẫn còn cơ hội xoay chuyển!
Thánh nữ đột nhiên đập mạnh vào bàn nói:
- Không đi, tuyệt đối không đi. Ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi muốn ta đi xin lỗi Trương đại ma đầu đúng không? Ngươi muốn để bổn cung chủ lại đi mất mặt đúng không.
Vân Phiến công tử nghiến răng nói:
- Đại cục là trên hết!
Thánh nữ đứng dậy, chỉ vào mũi Vân Phiến công tử nói:
- Không đi! Hôm nay cho dù ta tự vẫn tạ tội tông môn, ta cũng sẽ không xin lỗi Trương đại ma đầu.
Vân Phiến công tử nhìn Thánh nữ, ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Vậy xin mời ngươi nhanh chóng tự vẫn, chúng ta sẽ chọn lại một vị môn chủ, đến xin lỗi.
- Ngươi......
Thánh nữ tức giận không thôi, nhưng nhìn lại Vân Phiến công tử và đám tu sĩ phía sau hắn, những lời tiếp theo vẫn nuốt xuống.

Quán trọ.
Trương tông chủ hôm nay lại ngủ đến khi mặt trời phơi mông.
Phải nói rằng, không làm gì, chẳng làm gì cả, ăn bám chờ chết thật là sướng.
Thật là tuyệt!
Sau khi thức dậy, Trương Mạc chỉ lo suy nghĩ một điều, hôm nay ăn gì.
Đáng tiếc là đồ ăn chưa kịp dọn ra thì lão Cẩu đã hớt hải chạy đến.
- Tông chủ, tông chủ!
Trương Mạc nhìn bộ dạng này của hắn thì thấy phiền.
Mỗi lần lão Cẩu hoảng hốt như vậy thì chắc chắn là có chuyện rồi.
Bản tông chủ ghét nhất là có chuyện.
Nếu ra, nếu có người mong muốn cho thế giới hòa bình.
Thì chắc chắn người đó chính là bản tông chủ.
- Lại có chuyện gì vậy?
Trương Mạc hỏi một cách khó chịu.
Có chuyện gì không thể nói sau khi ăn cơm được sao? Nghe tin trước bữa ăn rất dễ ảnh hưởng đến khẩu vị của bản tông chủ hay không.
Cánh gà ăn không ngon, phải đổi sang chân giò lớn mới được.
- Tông chủ, là tin tức từ Vệ Thành.
Lão Cẩu vội đưa thư cho Trương Mạc.
Chỉ liếc nhìn hai lần, sắc mặt Trương Mạc đã đầy vẻ kinh ngạc, Dương Sở lúc này cũng chạy đến.
- Tông chủ, Vệ Thành bên kia…
Trương Mạc giơ tay ngắt lời Dương Sở, cẩn thận xem hết tin tức.
Dương Sở cũng tò mò lại gần xem, sau đó mắt càng mở to hơn.
- Mẹ ơi, đám người kia đánh trận kiểu gì vậy! Có mấy vạn con heo cũng không đến nỗi một đêm là không còn một con nào.
Trương Mạc đặt tờ giấy xuống, lúc này trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Hay là về nhà thôi.
Đồng đội lợn, không thể dẫn dắt được.
Hỏi ngươi có bao nhiêu nỗi buồn, tựa như Nguyên Môn tặng người đầu.
Tĩnh thì lừa gạt bản tông chủ, động thì ra trận thua liên tục.
Thôi, thôi.
Bản tông chủ không muốn xuống mồ.
Hay là giải tán thì chắc ăn hơn.
Tạm biệt nhé, một lũ lợn ngu si.
Trương Mạc lập tức ra lệnh. Chỉ một chữ, rút!
Nhưng lệnh chưa kịp ban ra thì đã có người vội vã đến.
Người chưa thấy, tiếng đã đến.
- Trương tông chủ, chúng ta đến xin tội!
Nghe thấy tiếng này, Trương Mạc liền cau có. Hết chương 464.



Bạn cần đăng nhập để bình luận