Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1046. Đồng đạo? (1)



Chương 1046. Đồng đạo? (1)




Cuộc sống đơn giản thực ra rất tốt.
Một bình rượu, một con gà.
Một mảnh mây trắng.... Còn có tiền không tiêu hết, địa vị cao quý, thế lực hàng đầu cùng vô số thuộc hạ, vậy là được rồi.
Cuộc sống thanh bình và giản dị!
— Trích từ Chương 4634, Nhật ký của ta - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma thần.

Thái Thuần càng lớn tiếng kêu lên.
- Mão Nhật thần Sứ đại nhân là vô địch thiên hạ!

- Mão Nhật thần Sứ đại nhân là vô song thiên hạ!

Tiếng reo hò vang lên từ xa.
Nghe mà Trương Mạc có chút khó hiểu.
Người đâu hết rồi?
Sao mới một lúc mà bọn người Khí Quân đại nhân đã biến mất rồi?
Tiểu Hoàng, ngươi lại làm gì rồi?
Nhìn lại Tả Thu, Trương Mạc suýt nữa thì giật mình.
Tả Thu, ngươi lại làm sao vậy.
Sắc mặt khó coi như gan heo.
Ngươi có ăn phải thứ gì không sạch không?
Phụt!
Tả Thu còn phun ra một ngụm máu tươi.
Cả người lảo đảo sắp ngã.
Trương Mạc cảm thấy hắn có thể ngã gục tại chỗ bất cứ lúc nào.
Này này này, đừng có đổ lỗi cho ta.
Bản tông chủ còn chưa làm gì cả.
Đừng thấy bản tông chủ là ngã lăn ra đất.
Không có tiền đền cho ngươi đâu!
Quay đầu lại, Trương Mạc nhìn về phía Ngũ Giới tôn giả Tiểu Hoàng nói:
- Nhiệm vụ hoàn thành.
Ngũ Giới tôn giả liên tục gật đầu, lập tức đích thân lấy ra một con dấu, đóng lên người Trương Mạc.
Đồng thời, trên đỉnh đầu của Ngũ Giới tôn giả còn hiện ra dòng chữ.
- Hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo, thăng cấp liên tục, siêu đẳng!
Trong nháy mắt, cả người Trương Mạc bắt đầu phát sáng. Chết tiệt, cái này còn kích thích hơn cả Truy Hồn ấn.
Quá đáng, quá đáng!
Mau chóng để Ngũ Giới tôn giả Tiểu Hoàng lau sạch cho mình.
Biến thành người nhỏ bé sẽ ảnh hưởng đến bản tông chủ quá nhiều.
May mà ánh sáng chỉ kéo dài một lúc, rồi nhanh chóng thu lại.
Còn lúc này, Tả Thu và Đoạn đại nhân đối diện đã tuyệt vọng đến cùng cực.
Siêu... Siêu đẳng!
Cao hơn cả hạng nhất.
Giết chết bọn họ một cách triệt để.
Không đúng!
Lúc vào thành, không phải nói là hạng nhất là cao nhất sao?
Siêu đẳng từ đâu ra?
Không ai giải thích với Tả Thu.
Con dấu do Ngũ Giới Tôn giả đích thân đóng, cũng sẽ không có bất kỳ chỗ nào để xoay chuyển.
Đoạn đại nhân nói bên tai Tả Thu:
- Giết ra ngoài đi. Ngươi đi, ta và Trương Lão Bát sẽ liều mạng một phen.
Tả Thu lạnh lùng nói:
- Không, ngươi đi đi. Ta nguyện chết dưới tay Trương Lão Bát.
Ánh mắt của hai người dần dần trở nên lộ rõ sát khí.
Không nhìn ra được điều gì khác, Trương Mạc có thể nhìn ra ngay đối phương muốn giết mình.
Làm gì, làm gì, hai người sẽ không muốn liều mạng chứ!
Tiểu Hoàng, ngươi xem này, ngươi mau xem này!
Ngũ Giới Tôn giả thấy không ổn, cũng vội vàng để vạn tộc và yêu thú đứng sau lưng Trương Mạc.
Xem ra vẫn phải đánh nhau thôi!
Trương Mạc còn chưa kịp nói.
Tả Thu chỉ thẳng vào mũi Trương Mạc, lớn tiếng nói:
- Trương Lão Bát, thần linh của thời đại cũ đã kết thúc từ lâu rồi. Thời đại mới là của phàm nhân. Loại thần côn như ngươi, không vì chúng sinh thiên hạ, không vì bách tính mà cống hiến. Ngược lại, mượn danh thần linh, làm những chuyện tàn nhẫn, ngươi sẽ không chết tử tế đâu!

Nghe tiếng hét lớn của Tả Thu, Trương Mạc lại nở một nụ cười khác lạ.
Cười nói:
- Tên này, ngươi còn có lý tưởng như vậy sao?

Bên kia, bộ xương trên người Tiểu Hoàng đều cười nói:
- Nói hay, hay để mạng hắn lại đi.
Tiểu Hoàng thì không sao, vấn đề là bây giờ lão cha có muốn để mạng hắn không.
Hay nhắc nhở lão cha một chút, kẻo chọc giận bộ xương thì không đưa phủ đệ nữa.
Giết một người mà mất một phủ đệ to như vậy, đặc biệt là phủ đệ to còn rất nhiều tiểu đệ, chẳng phải là đồ ngốc sao?
Nghĩ như vậy, chữ trên đỉnh đầu Tiểu Hoàng lại sáng lên.
- Nhất đẳng, có thể định sinh tử!
Chữ trực tiếp bay đến trước mặt Trương Mạc, đặc biệt là chữ sinh, liên tục nhấp nháy mấy lần.
Người khác không hiểu, Trương Mạc đương nhiên hiểu.
Đây là muốn để bản tông chủ không giết bọn người Tả Thu sao?
Tiểu Hoàng bị làm sao vậy?
Nếu Tiểu Hoàng không muốn quản, căn bản không cần phải đưa chữ ra.
Ý gì? Tiểu Hoàng cũng không thể có quan hệ gì với bọn người Tả Thu.
Còn có ý tưởng gì nữa không?
Có phải là chưa lột sạch không?
Không đúng, chết rồi cũng có thể lột mà.
Trương Mạc tuy không nghĩ ra là chuyện gì.
Nhưng hắn có một ưu điểm đặc biệt tốt, đó là ‘nghe lời khuyên’.
Được rồi, không giết thì không giết.
Nhìn bộ dạng của bọn người Tả Thu bây giờ, trong thời gian ngắn cũng không có sức chiến đấu gì.
Bọn người Tả Thu nhìn thấy bốn chữ ‘có thể định sinh tử’, đã bắt đầu tụ khí chuẩn bị liều mạng.
Cho dù có chết, cũng phải chết ngươi dũng một chút.
Tốt nhất là có thể bắn một thân máu vào Trương Lão Bát.
Nhưng ngay lúc này, chỉ nghe Trương Lão Bát nhẹ nhàng nói:
- Đưa đi. Các ngươi ở lại trong thành, suy ngẫm cho kỹ.

Nâng tay nhẹ nhàng vung lên, bốn phía vạn tộc cùng yêu thú đều tiến lên, đè họ xuống, nhưng không ra tay tàn nhẫn.
Tả Thu đều ngẩn người, Trương Lão Bát vậy mà không định giết bọn họ?
Hết chương 1046.



Bạn cần đăng nhập để bình luận