Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 72. Trở về nhà (1)



Chương 72. Trở về nhà (1)





Ta luôn cho rằng họ bị thu hút bởi sức hút cá nhân của ta.

Sau đó mới biết, tất cả đều là đến để trốn chạy.

Tuy nhiên cũng không sao, sau khi đến đây, họ vẫn sẽ bị sức hút cá nhân của ta cải tạo.

Ta chính là tông chủ xuất sắc như vậy.

— Trích từ Chương 2399, 《 Nhật ký của ta 》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Sở Nhiên nghe vậy, lập tức muốn phản bác, nhưng vẫn không nói gì.

Vị Lãnh trưởng lão này trong môn phái vốn khắc nghiệt, không bao giờ hòa đồng, chẳng trách bị bỏ lại ở tông môn, không đến quận thành.

Hứa Đào thấy không khí có chút không ổn, vội vàng lại chắn trước tầm mắt của Lãnh trưởng lão lùng, nói:

- Lãnh trưởng lão. Thôi trưởng lão có lệnh, sai chúng ta hộ tống Sở cô nương về hậu sơn Chính Nhất tông bế quan. Xin Lãnh trưởng lão phái người chỉ đường.

Lãnh trưởng lão lớn tiếng nói:

- Hậu sơn? Về hậu sơn làm gì? Hậu sơn là nơi thanh tịnh, không thể để ả ta làm ô uế được. Đừng tưởng ta không biết nữ tử này vào sơn môn bằng cách nào. Cực Âm thể, Lô Đỉnh mà Bạch Liên kiếm quân nuôi dưỡng. Lão Thôi nghĩ gì ta không quan tâm. Ở nơi đây của ta, ả ta chỉ có một con đường, đó là chịu hình phạt của tông môn mà chết.

Nghe vậy, Hứa Đào vội vàng nói:

- Không ổn. Lãnh trưởng lão, ngài hãy bớt giận. Chuyện này do Vân Phiến công tử, Thôi trưởng lão cùng nhau quyết định. Sở cô nương nàng …

Hứa Đào có chút nóng nảy, Lãnh trưởng lão lớn tiếng nói:

- Ả ta làm sao, ngươi nói rõ ràng. Ta nghe xem ả ta muốn thế nào?

Hứa Đào thấy Lãnh trưởng lão sát khí đằng đằng, cũng không quan tâm nhiều nữa, chỉ có thể lớn tiếng nói:

- Cô ấy là để dành cho Tiêu Long công tử.

- Cái gì?

Sở Nhiễm kinh hô một tiếng, vẻ mặt không thể tin nổi, trong lòng như có thứ gì đó vỡ tan ra.

Hứa Đào vội vàng giải thích:

- Sở cô nương, không phải như cô nghĩ đâu. Thực ra là sắp xếp ổn thỏa rồi, cô và Tiêu Long... Ôi, Lãnh trưởng lão, dừng tay!

Lãnh trưởng lão mới không quan tâm, Tiêu Long gì đó không phải là đệ tử của hắn.

Chỉ vào Sở Nhiễm, Lãnh trưởng lão trực tiếp ra tay, áo bào bộc phát ra ánh sáng màu vàng, bọn người Hứa Đào trực tiếp bị chấn ra xa mấy trượng.

- Không được, chặn hắn lại!

Hứa Đào vùng vẫy xông lên, những người khác cũng lần lượt xông lên ngăn cản, nhưng tu vi của họ làm sao có thể so sánh với Lãnh trưởng lão, chẳng mấy chốc đã nằm la liệt trên mặt đất.

Sở Nhiễm liên tục lùi lại, dường như vẫn còn đang kinh ngạc.

Bỗng nhiên, Hứa Đào thoắt cái xuất hiện trước mặt nàng, lại thay cô đỡ một chưởng của Lãnh trưởng lão.

Lực chưởng xuyên qua thân thể của Hứa Đào, vẫn đánh bay Sở Nhiễm.

Khóe miệng rướm máu, Hứa Đào nói với Sở Nhiễm:

- Chạy đi!

Nói xong, Hứa Đào ôm chặt lấy Lãnh trưởng lão:

- Lãnh trưởng lão, ngài đây là làm loạn, ta sẽ không để ngài giết nàng ta đâu.

Lãnh trưởng lão chậm rãi nói:

- Phải không? Vậy thì ngươi chết trước đi!

Một chưởng đánh vỡ đỉnh đầu, sinh cơ tiêu tán.

Hứa Đào trợn tròn mắt, hắn không ngờ rằng Lãnh trưởng lão lại thực sự ra tay giết hắn.

Cảnh tượng như vậy, càng khiến Sở Nhiễm thấy lạnh lòng.

Đây còn là Chính Nhất Tông mà nàng biết không? Hành động này, chẳng khác gì ma tu.

Không còn do dự nữa, lời nói của Hứa Đào vẫn còn văng vẳng bên tai, Sở Nhiễm quay người bỏ chạy.

Lãnh trưởng lão chỉ tay vào bóng lưng của Sở Nhiễm, nói với đệ tử của mình:

- Đệ tử, đi bắt nàng ta về đây. Lô đỉnh vốn dĩ Bạch Liên Kiếm Quân được hưởng dụng, giờ sẽ là của ngươi. Có lẽ có thể giúp ngươi tiến thẳng đến cảnh giới Đăng Long!-.

- Vâng!

Đệ tử mừng rỡ hớn hở, biết rằng cơ hội để mình tiến xa hơn đang ở ngay trước mắt, vội vàng dẫn người đuổi theo.

Lãnh trưởng lão nhìn những người khác còn sống trên mặt đất, cười lạnh nói:

- Lũ ngu ngốc các ngươi, chuyện nội bộ của Chính Nhất Tông chúng ta, các ngươi xen vào làm gì, tự chuốc lấy cái chết.

Nói xong, Lãnh trưởng lão ra tay từng người một, giết chết tất cả những người trên mặt đất.

Hành động này, rốt cuộc là vì tức giận hay đã có mưu đồ từ trước, đều không quan trọng.

Điểm mấu chốt là, bắt được Sở Nhiễm, Chính Nhất Tông sẽ phải thay đổi.

Bên này, Sở Nhiễm vẫn đang liều mạng chạy trốn.

Nàng vẫn rất quen thuộc với những vùng xung quanh Chính Nhất Tông, nhất thời những đệ tử kia muốn bắt được nàng có chút khó khăn.

Bỗng nhiên, Sở Nhiễm nhảy xuống một vách đá, sau đó nắm lấy dây leo, nhanh chóng chui vào một hang động giữa vách đá.

Hang động này là nơi nàng và sư huynh Tiêu Long thường đến chơi, hầu như không có người nào khác trong môn phái biết đến.

Dùng tấm đá chặn cửa hang lại, Sở Nhiễm đi dọc theo hang động xuống dưới.

Bên trong có một đường hầm do họ đào, có thể đi thẳng đến sông ngầm, sau đó từ sông ngầm đi ra, đến khu rừng thú bên ngoài Chính Nhất Tông.

Vừa chạy, Sở Nhiễm vừa khóc, mọi chuyện sao lại thành ra như thế này.

Là tên ma đầu kia gây ra, tất cả đều là vì hắn.

Trong lòng Sở Nhiễm đột nhiên đưa ra quyết định, lúc này nếu nàng còn muốn khôi phục danh tiếng, thì chỉ còn cách làm một chuyện.

Giết chết Tông chủ Thiên Ma Tông bằng chính tay mình.

Ma đầu, ngươi hại ta như vậy, hãy đợi đấy.

Sở Nhiễm ta, nhất định sẽ giết ngươi.


Hết chương 72.



Bạn cần đăng nhập để bình luận