Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 142. Về Nguyên môn (2)



Chương 142. Về Nguyên môn (2)





- Lão Lý, thứ ta bảo ngươi tìm đã tìm được chưa? Rất quan trọng đấy!

- Đang tìm đây. Yên tâm, tông chủ, ta bảo họ bắt được người là thẩm vấn ngay, tất cả những ai đã đến hậu điện, không ai thoát được. Chắc chắn có thể tìm lại được sổ tay công pháp của ngài.

Trương Mạc gật đầu.

Hắn tất nhiên sẽ không nói với Lão Lý rằng đó là nhật ký của mình, mà chỉ có thể nói là sổ tay ghi chép phương pháp hành công.

Đợi một lúc sau, một tên ma tu nhanh chân chạy tới, trên tay cầm một quyển sách nhỏ, nói:

- Tông chủ, đồ đã tìm thấy rồi.

Trương Mạc nhìn thấy quyển sách nhỏ quen thuộc, tinh thần lập tức phấn chấn.

Ôi trời, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

Nhanh chóng đưa tay ra đón lấy, sau đó Trương Mạc hỏi với vẻ mặt kỳ quái:

- Có ai xem qua chưa?

Tên ma tu nghe vậy thì lập tức sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, dập đầu như giã tỏi nói:

- Tông chủ, thuộc hạ không dám xem, nếu không có sự cho phép của tông chủ, thuộc hạ căn bản không dám mở ra xem một cái.

Trương Mạc nhìn vẻ mặt của hắn, cũng không giống như đã xem qua, lại hỏi:

- Không nói đến ngươi. Ngươi tìm thấy ở đâu?

Tên ma tu vội vàng đáp:

- Trên xác một tên võ giả của Bát Phương phái. Hắn ta đã lấy khá nhiều thứ trong hậu điện, cuộn thành một cái bọc, đeo trên người, đây là đồ hắn ta ăn trộm!

Tên ma tu vội vàng lấy những thứ khác ra.

Có gương đồng, chặn giấy, nghiên mực, v. V... Có vẻ như tên này định kiếm chác một khoản ở Thiên Ma tông.

Ước chừng là tiện tay nhét vào bọc, cũng không thèm xem, thế là bị ma tu chém chết.

Trương Mạc gật đầu hài lòng, cất quyển sách nhỏ vào Tu Di giới chỉ.

Sau này nhật ký tuyệt đối không rời khỏi người, quá nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là phải ‘lên báo’ mất.

Nếu bị người ta cười chết, Trương Mạc còn thấy chết trận còn hơn.

- Đi đi, ghi công cho hắn!

Trương Mạc chậm rãi nói.

Tên ma tu vội vàng lui xuống, Lão Lý ở bên cạnh cười nói:

- Tông chủ, có cần xử lý hắn không?

Trương Mạc khó hiểu hỏi:

- Xử lý gì?

Lão Lý nói:

- Giết chết hắn đi. Để tránh hắn thực sự đã xem qua.

Trương Mạc quay đầu nhìn Lão Lý nói:

- Có cần thiết không?

Lão Lý suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta hiểu rồi, tông chủ. Ta sẽ xử lý!

Quay người, Lão Lý nhanh chân rời đi.

Trương Mạc ngẩn người, hắn hiểu cái gì? ta lại nói gì?

Bây giờ cấp dưới đều ‘thông minh’ như vậy sao?

Một lúc sau, Lão Lý nhanh chóng tóm lấy tên ma tu vừa rời đi.

Không nói nhảm, lấy ra một lọ thuốc, đưa cho đối phương, Lão Lý mặt lạnh nói: - Đây là Sát Cốt Trùng đan, ăn nó đi. Sau này nếu ta nghe được bất kỳ điều gì về sổ tay công pháp của tông chủ từ bất kỳ nơi nào, bhay ất kỳ người nào, dù chỉ một câu, ngươi sẽ phải chết. Hiểu chưa?

Tên ma tu vội vàng quỳ xuống, run rẩy nhận lấy lọ thuốc, sau đó uống cạn.

Lão Lý gật đầu nói:

- Tốt lắm, sau này ngươi chính là chấp sự mới. Thanh quận ngươi tùy ý chọn một thành, đến đó trấn thủ, chỉ cần không vi phạm quy củ của tông môn, muốn chơi thế nào cũng được.

- Vâng, cảm ơn Trưởng lão!

Tên ma tu mặt đầy phấn khích, liên tục dập đầu ba cái.

Từ hôm nay trở đi, hắn cũng coi như một bước lên mây.

Bên kia.

Tiêu Long đỡ Vân Phiến công tử, lao đầu vào trong biển rừng mênh mông.

Nơi này, chính Tiêu Long cũng không nói rõ được là nơi nào, đám truy binh phía sau cũng đã bị bỏ xa.

- Nghỉ ngơi một chút đi. Ta thấy đám truy binh đã bị bỏ xa rồi!

Vân Phiến công tử vừa ho vừa thở dốc nói.

Tiêu Long đáp:

- Không được. Thiên Ma tông có một cách truy tung rất tà môn, một khi dừng lại sẽ bị bắt được.

- Thật sao? Bí mật của Thiên Ma Tông còn nhiều hơn ta tưởng.

Vân Phiến công tử cười khổ nói.

Tiêu Long nói:

- Bây giờ chúng ta phải rời khỏi Thanh quận với tốc độ nhanh nhất. Công tử, ngài nói đi đâu?

Vân Phiến công tử đáp:

- Còn đi đâu được nữa, về Nguyên Môn đi.

Tiêu Long lập tức nói:

- Được, ta có một lời thỉnh cầu. Ta có thể đi cùng ngài về Nguyên Môn không?

Vân Phiến công tử nhìn Tiêu Long rồi nói:

- Được! Có ta bảo lãnh, có thể cho ngươi vào Nguyên Môn tu luyện.

Tiêu Long nghiến răng nói:

- Đa tạ công tử, ta nghe nói Nguyên Môn có Kiếm Trủng, có thể nghịch thiên cải mệnh, tăng tốc tu luyện. Ta có thể vào không?

Vân Phiến công tử kinh ngạc nói:

- Tu luyện trog Kiếm Trủng, cửu tử nhất sinh, có thể thành công không phải chuyện dễ. Ngươi muốn thử sao?

Tiêu Long nói:

- Nếu không thể nghịch thiên cải mệnh, làm sao có thể trở về tiêu diệt ma đầu. Chết, ta không sợ, ta chỉ sợ mình không dám chết mà thôi.

Vân Phiến công tử hiểu ý gật đầu nói:

- Được, ta nhất định sẽ giúp ngươi.

Vỗ trán, Vân Phiến công tử khẽ nói:

- Đột nhiên cảm thấy mình như quên mất điều gì đó?

Tiêu Long nói:

- Không có gì quan trọng hơn việc chạy trốn. Công tử, cố lên, ta sẽ tăng tốc.

Hai bóng người nhanh chóng băng qua rừng, hướng về phía mặt trời, nhanh chóng bay đi.



Cùng lúc đó.

Cổ Cảng Thành, cảng biển.

Hỏa Vân trưởng lão ngồi xổm trên mặt đất, tay bưng một bát mì tôm nóng hổi, ăn ngon lành.

- Thơm quá!

Thủy thủ bên cạnh cười nói:

- Không lừa ông chứ, ngon phải không. Đúng rồi, lão ca, ông đến đây làm gì?

Hỏa Vân trưởng lão ngẩn người, sau đó chửi ầm lên:

- Tên khốn Vân Phiến, đợi lão phu về nhất định đánh chết thằng nhãi con ngươi!

Hết chương 142.



Bạn cần đăng nhập để bình luận