Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 52. Công thành (2)



Chương 52. Công thành (2)





Người đang nôn máu trên mặt đất chính là Tiêu Long của Chính Nhất Tông. Hận thù che mờ đôi mắt của hắn, nhất định phải đứng ra quở trách vào lúc này. Kết quả là không quở trách được Trương Mạc, ngược lại còn suýt chút nữa làm mình tức chết. Trương Mạc cũng không so đo với loại tiểu nhân này.

Thản nhiên nằm trên ghế, Trương Mạc nói:

- Xem ra Vân Phiến công tử cũng không muốn giảng đạo lý với Trương mỗ nữa. Vậy thì hãy lấy ra tuyệt chiêu của các ngươi, hét lên một tiếng không cần giảng đạo lý, mọi người cùng lên là được.

Sự chế giễu trần trụi khiến sắc mặt của Vân Phiến công tử càng khó coi hơn.

Lần đầu tiên, hắn bị ma tu giảng đạo lý đến mức không thể phản bác, mặt lạnh tanh.

Vân Phiến công tử nói:

- Trương tông chủ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi dựa vào lợi khẩu mà nói thắng. Ta không nói cái khác, nhưng chỉ nói đến việc đám ma tu các ngươi tu luyện ma công thì đều là hại trời hại lý. Cướp bóc trời đất, hại người vô hình. Chỉ dựa vào điểm này, toàn bộ ma tu đều bị giết sạch, đều là đáng đời.

- Đúng vậy!

Những đệ tử chính đạo khác nghe vậy, đều như tìm được lý do, sắc mặt lập tức dễ nhìn hơn không ít.

Dương Sở và những ma tu khác thì lạnh mặt nói:

- Lời vô liêm sỉ.

Vân Phiến công tử tưởng rằng câu nói này có thể chọc giận Trương Mạc, nhưng không ngờ lúc này trên mặt Trương Mạc lại lộ ra nụ cười ‘kỳ quái’.

- Phải không? Vậy thì tu luyện chính đạo công pháp, nhất định là người tốt sao?

Vân Phiến công tử nói:

- Tất nhiên, tu luyện công pháp chính đạo. Ít nhất là chính trực hòa bình, cho dù không phải là người tốt hoàn toàn. Cũng đại khái là người lương thiện, có lòng với trời đất.

Trương Mạc cũng học theo vẻ mặt của Vân Phiến công tử lúc nãy, vỗ tay nhẹ nhàng.

- Ồ, nói hay, nói hay lắm. Người lương thiện, ừm, người tốt, logic này, không thể chê vào đâu được. Vậy xin mời chư vị xem, Trương mỗ có phải là người tốt không.

Vừa nói, Trương Mạc dùng hết toàn bộ nguyên khí trong cơ thể, ngưng tụ thành một luồng khí xoáy trong tay.

Luồng khí xoáy này vừa xuất hiện, nụ cười trên khuôn mặt của Vân Phiến công tử lập tức trở nên cứng đờ.

Những người chính đạo khác cũng đều nín thở.

Cảm giác nguyên khí này, thật quen thuộc.

- Là, chính khí quyết của Chính Nhất Tông.

- Đúng vậy, đúng là nguyên khí của chính khí quyết.

- Không thể, tuyệt đối không thể!

Tiêu Long vừa bị kéo đi, nghe vậy liền từ tầng hai lăn xuống rồi lại lao lên.

Vừa nhìn thấy nguyên khí Chính Khí quyết trong tay Trương Mạc, Tiêu Long lập tức phun ra máu tươi, rơi xuống đất.

- Bình phun ở đâu ra.

- Dùng tưới hoa không tệ đâu.

- Quả thật là người chính đạo rất biết cách chơi, phun máu cũng có pháp môn!

- Nhìn này, có thể đủ để tưới một mẫu đất đấy.

Bọn người Dương Sở cười vui vẻ, lần lượt pha trò.

Hay quá, giáo chủ quá ngầu.

Còn có cách nào để chế giễu chính đạo như vậy nữa chứ? Nhìn cái bộ dạng táo bón như vừa ăn phải mấy cân phân của tên Vân Phiến công tử kia, bọn người Dương Sở sướng đến tận xương tủy.

Các người không nói rằng những người tu luyện công pháp chính đạo đều là người tốt sao?

Giải thích đi, bây giờ các người giải thích đi!

Tông chủ Thiên Ma tông của ta, là người vô cùng tốt.

Dương Sở không nhịn được mà hét lên:

- Tông chủ ngày hành một việc thiện, là người chín đời làm việc thiện!

Những ma tu khác cũng hùa theo.

- Thiên Ma tông ta mới là chính phái chân chính, bọn các ngươi toàn là yêu ma quỷ quái!

Tiếng chế giễu vang lên như những cái tát vào mặt.

Vân Phiến công tử nghiến răng nghiến lợi đến nỗi suýt cắn nát cả răng, hắn không hiểu Trương Mạc làm thế nào mà làm được như vậy. Tại sao ma tu lại có thể tu luyện được công pháp của chính đạo, điều này chưa từng có trong lịch sử.

Bỗng nhiên, Vân Phiến công tử đập mạnh vào bàn, nói:

- Đủ rồi, Trương tông chủ, ngươi chế giễu đủ chưa?

Trương Mạc thu hồi chân khí, nói:

- Ta có nói những người tu luyện công pháp của chính đạo đều là người tốt không? Vân Phiến công tử, ngươi tự vả vào mặt mình, còn đổ lỗi cho người khác!

Vân Phiến công tử hít một hơi thật sâu, trong lòng không ngừng niệm:

- Không được tức giận, không được tức giận. Tức giận sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của mình, không thể để ma tu làm loạn phán đoán của mình được.

Cố gắng ổn định tâm thần, Vân Phiến công tử nói:

- Bất kể ngươi làm thế nào. Cũng không thể thay đổi được sự thật rằng ngươi là ma tu, hơn nữa còn là đại ma đầu. Trương tông chủ, đã đến thì ở lại luôn đi. Các vị, ra tay!

Một tiếng ra tay, tu sĩ chính đạo có mặt đều đồng loạt phóng thích ra chân khí trên người.

Một nửa số người giữ chặt bọn người Dương Sở, một nửa số người khác thì vây quanh Trương Mạc.

Trương Mạc khẽ nhắm mắt, thầm nghĩ:

- Xem ra là phải chết rồi.

Nhưng ngay lúc này, toàn bộ Thiên Phủ các rung chuyển.

Nhưng ngay lúc này, toàn bộ Thiên Phủ các rung chuyển.

Ngay sau đó, từ dưới lầu truyền đến tiếng hô giết rõ ràng.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Vân Phiến công tử lập tức nhìn xuống tầng dưới, chỉ thấy bọn người Thôi trưởng lão đang hoảng sợ rút lui khỏi cổng thành.

- Công tử, Sư Ma giết đến rồi!

- Người của Thiên Ma tông đã mở cổng thành, là bẫy, tất cả đều là bẫy, ma tu có lẽ đã liên kết với nhau từ lâu rồi.

Hết chương 52.



Bạn cần đăng nhập để bình luận