Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 372. Bắt hồn (2)



Chương 372. Bắt hồn (2)




Lệnh bài lại được giao vào tay Hùng Vô Địch.
Ngay lập tức Hùng Vô Địch bắt đầu tung chiêu, Ma lôi giáng thế, thần uy vô hạn!
Mây đen kéo đến, sấm sét hiện ra, trên người Hùng Vô Địch cũng theo đó lóe lên tia chớp, một tay nắm chặt lệnh bài, tia chớp cũng theo đó biến đổi trên lệnh bài.
- Tốt!
Lão Lý lại kêu lên một tiếng tốt. Nhưng rất tiếc không có phần sau.
Diệu Ly bên cạnh không khỏi hỏi:
- Sao vậy, Lý trưởng lão, sao không tiếp tục giải thích nữa rồi.
Lão Lý nham hiểm tiến lại gần Diệu Ly vài phần nói:
- Diệu trưởng lão. Khen ngợi và cổ vũ ngươi, đều là nên làm. Những người khác thì thôi đi. Ngươi hiểu mà.
Diệu Ly đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt cười ra một vầng trăng non nói:
- Lý trưởng lão nói có ẩn ý. Sao vậy, ta nên hiểu gì?
Lão Lý lại tiến thêm một bước nói:
- Nên hiểu phong nguyệt, hiểu tinh tú, hiểu một đêm xuân về, muôn hoa đua nhau nở rộ.
Diệu Ly cười càng vui hơn, nhẹ giọng nói:
- Lý trưởng lão muốn hẹn ta sao!
Lão Lý cười hì hì nói:
- Phủ đệ có vài vò rượu ngon, một bàn tiệc thịnh soạn. Còn mời Diệu trưởng lão nhất định đến.
Diệu Ly liếm môi nói:
- Có rượu có thịt thì chẳng là gì. Quan trọng là sau khi ăn no uống say thì sao?
Lão Lý nghe tinh thần sảng khoái, còn có ‘tiếp theo’ thật sao!.
- Đó tất nhiên là xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng rồi.
Lão Lý cười đến không thấy mắt.
Diệu Ly lại gật đầu nói:
- Ta nhất định đến.
Lão Lý lập tức phấn khích không nhịn được cười thành tiếng.
Trương Mạc cũng nhìn thấy cảnh tượng đồi trụy của hai người này.
Chuyện gì vậy, hai người này còn câu kết với nhau sao? Nhìn thế nào cũng không hợp.
Thật có cảm giác như cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Không quản được, Trương Mạc cũng lười quản. Tiếp tục nhìn về phía Hùng Vô Địch bên này, chỉ nghe Hùng Vô Địch hét lớn một tiếng.
Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, một tia sét đánh xuống. Nhưng dường như vị trí đánh không đúng lắm, trực tiếp đánh vào đầu to của Hùng Vô Địch.
Ngay sau đó, Hùng Vô Địch toàn thân run rẩy, trực tiếp ném lệnh bài ra ngoài, đập trúng ngay mặt lão cẩu.
- Ái chà, chết tiệt! Còn có ám khí!
Mây đen trên trời tan đi, Hùng Vô Địch run rẩy đứng dậy nói:
- Hôm nay uống hơi nhiều rồi, lỡ tay thôi! Tông chủ, để ta thử lại lần nữa!
Trương Mạc vội vàng lên tiếng ngăn cản:
- Được rồi, đủ rồi. Cút sang một bên! Để ngươi thử lại lần nữa, ngươi còn chém chết cả bản tông chủ mất!
Trương Mạc bất lực nhìn lão cẩu một lúc rồi mới đứng dậy.
Chuyện gì xảy ra vậy!
Lũ người này, trước khi theo bản tông chủ đều rất đáng tin. Trên bàn tiệc của Nguyệt Ma, đủ loại mưu trí, đầu óc đều rất nhanh nhạy.
Sao ta có cảm giác sau khi theo bản tông chủ thì đều lộ nguyên hình vậy.
Thôi, thôi. Tu vi cao cũng không chắc đã đáng tin, biết đâu còn phải dùng những thủ đoạn khác mới được.
- Lão cẩu, ngươi thử xem nào. Dù sao cũng đến tay ngươi rồi!
Lão cẩu cầm lệnh bài, vẻ mặt bất lực.
Đây là đến tay hắn sao? Đây là ném thẳng vào mặt hắn.
Nếu không phải bản trưởng lão đánh không lại tên gấu ngốc ngươi, ta nhất định ném trả lại ngươi không thể.
- Khụ khụ, tông chủ. Dù Đạo Ma kia trước khi sống có mạnh đến đâu, sau khi chết cũng chỉ là một luồng tàn hồn mà thôi, nếu hắn thực sự rất lợi hại, đã sớm hiện thân ra tay rồi. Bây giờ thì hoặc là trốn chui trốn nhủi không dám ra, hoặc là đã sớm không còn nữa. Theo ta thấy, thay vì ép buộc hắn ra mặt, chi bằng cứ trực tiếp khống chế lệnh bài. Chỉ cần khống chế được lệnh bài, hắn chỉ là một tàn hồn, sống hay chết, chẳng phải đều do chúng ta quyết định sao.
Lão cẩu vẫn có chủ ý.
Trương Mạc nghe xong gật đầu nói:
- Nói hay lắm. Nhưng làm sao để khống chế lệnh bài đây?
Lão cẩu cười nói:
- Thường thì đến cấp bậc bảo vật này, chắc chắn đều là nhỏ máu nhận chủ, hoặc là truyền nguyên khí vào. Tông chủ, có chúng ta hộ pháp cho ngài, hắn dù là Đạo Ma cũng không dám làm gì. Không bằng ngài trực tiếp ra tay, dùng vũ lực với hắn!
Trương Mạc hơi há miệng.
Dùng vũ lực? Hắn cũng phải dùng được vũ lực chứ.
Các ngươi đều tưởng bản tông chủ thật sự là cao thủ cảnh giới Bá Nguyên sao? Nhưng thực lực thật sự của bản tông chủ chỉ là Võ cảnh.
Nếu dùng vũ lực, tàn hồn của đối phương vẫn còn, chẳng phải là đưa thức ăn đến tận miệng sao.
Không được, không được, quá không chắc chắn.
Trương Mạc xua tay nói:
- Dùng vũ lực không ổn, nghĩ cách khác đi.
Lão cẩu nghe vậy liền phe phẩy quạt nói:
- Hiểu rồi, tông chủ vẫn muốn bảo toàn tàn hồn của đối phương à! Đã vậy, chi bằng chúng ta tìm người đến thử. Lý trưởng lão, ngài có muốn thử một chút hay không.
Lão Lý nghe tiếng liền kêu lên:
- Không được đâu, thực lực của ta không chịu nổi tàn hồn của Đạo Ma. Tông chủ à, dù sao cũng là nhỏ máu nhận chủ, chi bằng tìm một con heo đến thử. Nếu nhận chủ thành công, thì khống chế con heo để ép tàn hồn. Nếu không thành công, tàn hồn phản phệ, thì giết con heo là được.
Ý kiến của lão Lý vừa đưa ra, mắt mọi người sáng lên.
- Ý kiến hay quá!
- Lý trưởng lão, kẻ ngu cũng có lúc đúng!
- Vậy còn chờ gì nữa, dắt heo ra đây. Hết chương 372.



Bạn cần đăng nhập để bình luận