Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 899. Tất cả đều cho ngươi! (1)



Chương 899. Tất cả đều cho ngươi! (1)




Chỉ bằng mưu kế của bổn tông chủ này.
Chỉ cần ‘chỉ đâu đánh đó”!
Không biết đối thủ nghĩ như thế nào.
Mỗi lần đều giống như giấy vệ sinh.
Bị đùa giỡn trong ‘lòng bàn tay”.
——Trích từ Chương 4544, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Nói xong thì đi về phía quả, đến gần rồi Tiểu Hoàng mới nhìn rõ.
Quả này ít nhất cũng cao gấp đôi hắn.
Đi một vòng quanh quả, Tiểu Hoàng dùng cành cây chọc thử.
Ngay khi chạm vào quả, Tiểu Hoàng cảm thấy như mình dùng cành cây chọc vào nước.
Chất lỏng màu trắng theo cành cây chảy vào cơ thể Tiểu Hoàng, trong nháy mắt, Tiểu Hoàng sợ hãi liên tục lùi lại.
Vội vàng kiểm tra lại mình, Tiểu Hoàng phát hiện mình dường như không trúng chiêu, ngược lại cành cây của mình bắt đầu phát sáng.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Đang thắc mắc.
Bên cạnh đột nhiên có tiếng nói.
- Hoàng Kim thụ!
Tiểu Hoàng lập tức quay người lại, bày ra thủ thế.
- Ai? Ai đang nói chuyện với ta?
Nhìn trái nhìn phải cũng không thấy bóng dáng của ai.
Tiểu Hoàng lộ vẻ mặt nghi hoặc, ma quỷ sao?
Đùa à, bản thiếu chủ là người của Thiên Ma tông, sợ gì một con ma nhỏ?
Vội vàng lục lọi trong nhẫn, lấy ra một lọ nhỏ.
Nước tiểu đồng tử, chuyên trị ma quỷ.
Đến đây, xem bản thiếu chủ đái chết ngươi như thế nào.
- Không cần tìm nữa, ta ở ngay trước mặt ngươi!
Tiếng nói đột nhiên lại vang lên.
Tiểu Hoàng đột nhiên giật mình, lúc này mới nhận ra người nói chuyện với mình chính là bộ xương sọ lớn trước mặt!
- Chết tiệt, ngươi chưa chết?
Nói xong, Tiểu Hoàng vội vàng hắt lên.
Nhưng có vẻ như không có phản ứng gì.
- Ngươi đang làm gì vậy?
Đối phương lại lên tiếng, Tiểu Hoàng lập tức sợ hãi, con ma này có vẻ hơi lợi hại, không đái chết được.
Co rúm lại thành một cục, Tiểu Hoàng nói:
- Ta không làm gì cả, ta cũng không trộm đồ của ngươi, cũng không lấy quả của ngươi, ngươi đừng tìm ta. Ngươi không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, tạm biệt!
Nói xong Tiểu Hoàng định chạy.
Tiếng của bộ xương lại vang lên.
- Đừng đi, ta đã chết rồi, ngươi muốn lấy gì cũng được. Giờ ta chỉ còn chút tàn hồn bất diệt mà thôi. Ngươi từ Thiên Vực đến phải không? Có thể nói cho ta biết thế giới bây giờ thế nào không?
Nghe đối phương nói muốn lấy gì cũng được, Tiểu Hoàng mới bình tĩnh hơn đôi chút.
- Thiên Vực? Đó là nơi nào? Ta đến từ Thiên Ma Tông.
Tiểu Hoàng hỏi lại.
Bộ xương kinh ngạc nói:
- Ngươi không từ Thiên Vực đến, vậy bây giờ Hoàng Kim thụ đã có thể đi lại trên thế gian sao? Thiên Ma Tông là nơi nào?
Nghe đối phương chẳng hiểu gì, Tiểu Hoàng nói:
- Bản thiếu chủ đi đâu cũng được. Ngươi là ai, tại sao lại chết ở đây? Có di nguyện gì không? Có cần ta giúp ngươi hoàn thành không, ta lấy phí không đắt đâu.

- Di nguyện?
Đại khô lâu dường như suy nghĩ cẩn thận.
Sau đó nói:
- Có rất nhiều!
Tiếp theo là một hồi im lặng, Tiểu Hoàng nhìn kỹ đại khô lâu, tàn hồn của tên này ở đâu nhỉ?
Có thể kéo ra để dâng cho lão cha không nhỉ, lão cha thích nhất là tàn hồn.
Một lát sau, đại khô lâu nói:
- Ta muốn chấn hưng nhân loại, ta muốn đánh bại vực sâu, ta muốn trở thành thần hộ vệ của nhân loại, ta còn muốn giết lên thiên giới…
- Dừng dừng dừng. Ngươi còn muốn tìm thêm hai nữ thần làm vợ không? Đây là di nguyện của ngươi sao? Đây là ngươi đang ước nguyện chứ di ngyện cái gì! Không làm được đâu, một cái cũng không làm được. Hơn nữa, nhân loại vẫn ổn, chấn hưng cái gì chứ.
Tiểu Hoàng lười nghe hắn ta nói tiếp, vội vàng cắt ngang.
Đại khô lâu kinh ngạc nói:
- Nhân loại vẫn ổn? Sao có thể chứ. Ai đã đánh bại chúa tể vực sâu? Ai đã đánh lui vạn tộc thiên giới? Là ai?
Tiểu Hoàng nói:
- Dù sao thì không phải là ngươi. Chúa tể vực sâu, còn cả vạn tộc thiên giới. Ngươi đang nói chuyện thần thoại gì vậy.
- Thần thoại?
Đại khô lâu lại im lặng một hồi, sau đó nói:
- Bên ngoài đã trôi qua bao nhiêu năm rồi?
Tiểu Hoàng nói:
- Không biết. Ngươi hỏi ta đã trôi qua bao nhiêu năm, trước tiên phải nói ngươi chết khi nào chứ.
Đại khô lâu nói:
- Khi ta chết, theo cách nói của thiên giới, gọi là năm Thần Khai một trăm sáu mươi triệu ba trăm chín mươi bốn.
Tiểu Hoàng suy nghĩ cẩn thận rồi nói:
- Niên hiệu Thần Khai? Không thể nào, ngươi đã chết hơn một vạn năm rồi. Ngươi là người thời đại Thần Khai?
Đại khô lâu nói:
- Đúng vậy. Một vạn năm? Ta vậy mà đã chết hơn một vạn năm rồi sao? Không thể nào, rõ ràng ta mới chỉ cảm thấy chết chưa đến một nghìn năm. Ồ, đúng rồi, tiểu thế giới của ta đã bị đánh vào không gian loạn lưu. Vậy ngươi vào đây bằng cách nào? Trừ khi tiểu thế giới của ta khôi phục lại vị trí không gian, nếu không sẽ không có ai có thể xuyên qua không gian loạn lưu để vào được đây.
- Không biết, đừng hỏi ta! Ta chỉ được dịch chuyển đến đây thôi. Có một chút tia sáng nhỏ kéo ta vào, sau đó ta đã vào đây.
Tiểu Hoàng lắc đầu nói.
Đại khô lâu nói:
- Điểm sáng nhỏ? Vậy thì xem ra tiểu thế giới của ta đã bị không gian loạn lưu đẩy ra ngoài rồi. Không biết đây là lần thứ mấy bị đẩy ra ngoài nữa.
Hết chương 899.



Bạn cần đăng nhập để bình luận