Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 167. Thánh Bảo



Chương 167. Thánh Bảo





Ta tự vung đao hướng trời cười, cười xong ta sẽ đi ngủ.

Ngủ một giấc rồi lại ngủ thêm giấc nữa, tỉnh dậy tiếp tục hướng trời cười.

— Trích từ Chương 6119, “Nhật ký của ta” - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma- , Trương Ma Thần.

Tiếng đàn vang lên, giai điệu du dương.

Uyển chuyển quanh co, như khóc như than.

Thiên Mị Nhi dĩ nhiên không thể ngay từ đầu đã tung chiêu thức lớn nhất, đó là hành động ngu ngốc, cũng sẽ khiến đối phương cảnh giác.

Phải giống như bây giờ, từng chút một dùng tiếng đàn khơi gợi linh hồn của đối phương, khiến hắn đắm chìm trong đó, không thể tự thoát ra được, rồi sau đó sẽ giành chiến thắng.

Kiểm soát nhân tâm, đoạt hồn người, đây không phải là một việc đơn giản. May mắn thay, hôm nay hai người ở rất gần nhau, lại không có ai quấy rầy, thời gian còn nhiều. Thiên Mị Nhi quyết định phát huy hoàn hảo, khiến cho Trương Mạc trước mặt hoàn toàn trở thành nô lệ linh hồn của cô ta, hơn nữa là kiểu mà không ai có thể phát hiện ra được sơ hở.

Nào, hãy vào trong tiếng đàn của ta, đi vào trong âm vực của ta.

Mị Tâm quyết, mộng đoạn mất hồn.

Trương Mạc ngồi trên ghế, hơi nheo mắt, nghe rất vui vẻ.

Hắn tuy không thạo âm luật, nhưng cũng có thể nghe ra được Thiên Mị Nhi đang dùng tiếng đàn kể cho hắn nghe một câu chuyện tuyệt đẹp.

Trong câu chuyện có mỹ nhân, có cỏ thơm, có hương hoa, có bốn mùa, còn có cả tiên cảnh.

- Đàn hay quá, Mị Nhi tiểu thư!

Trương Mạc chân thành khen ngợi.

Mà Thiên Mị Nhi đang chuẩn bị nhập tâm thì lại nghe thấy vậy mà giật mình, suýt nữa thì đàn nhầm.

Mỉm cười nhẹ, coi như là đáp lại. Trong lòng thầm mắng, tên ma đầu này nghe đàn sao còn nói chuyện nữa, hắn không biết như vậy sẽ làm phiền người đang đàn sao?

Trương Mạc nào biết những quy tắc này, cả đời này hắn nghe nhạc còn chưa nhiều bằng số lần hắn mất thân.

Nhìn Thiên Mị Nhi hai tay lướt nhanh như ảo ảnh, Trương Mạc cũng thấy hứng thú, thấy chỗ hở liền hỏi:

- Đàn như thế này có mệt không?

- Mị Nhi tiểu thư đã luyện bao nhiêu năm rồi?

- Nốt nhạc vừa rồi phát ra như thế nào vậy?

- Tuyệt quá, tuyệt quá, tuyệt quá!

- Mị Nhi tiểu thư, sao nàng không nói gì!

Trán của Thiên Mị Nhi bắt đầu đổ mồ hôi.

Trương Mạc ma đầu trước mặt này thật hơi quá đáng, ngươi hỏi mẹ ngươi đi, ngươi hỏi xxx.

Nghe nhạc thì ở bên cạnh hỏi liên tục như thế, ngươi đến đây để phụ họa cho khúc nhạc à?

Nếu không phải kiêng dè tên ma đầu trước mặt tàn nhẫn, giết người không ghê tay, Thiên Mị Nhi thật muốn đứng dậy đập đàn vào đầu hắn, sau đó dùng dây đàn siết chặt cổ hắn, im miệng cho lão nương.

Gân xanh trên trán nhảy lên, Thiên Mị Nhi cố hết sức chịu đựng, không để tiếng đàn loạn nhịp.

Đồng thời đột nhiên trong lòng động một cái, khoan đã, tên ma đầu này sẽ không cố ý chứ.

Trời ạ, nghĩ kỹ lại thì những chỗ hắn vừa lên tiếng hỏi, hình như đều là những chỗ quan trọng của khúc nhạc.

Đúng rồi, tên ma đầu này cố ý làm loạn khúc nhạc của ta, hắn không phải không hiểu âm luật, mà là hiểu quá rõ, giả vờ không hiểu, chỉ để hại người mà thôi.

Đủ gian xảo, đủ xảo trá, đủ tàn nhẫn, đúng là Trương ma đầu.

Nghĩ tới đây, lòng Thiên Mị Nhi lập tức nóng lên, đấu chí bừng bừng.

Ma đầu vậy mà muốn đấu âm luật với ta, đến đây, xem ván này ai sẽ thắng.

Tiếng đàn lập tức ổn định lại, còn hay hơn cả trước.

Trương Mạc lắc đầu lắc óc, quả nhiên, vẫn phải giao lưu với mọi người, hắn thấy, hắn ở bên cạnh khen ngợi như vậy, trình độ chơi đàn của Thiên Mị Nhi rõ ràng đã lên một tầm cao mới.

Trương Mạc cười tiếp tục khen ngợi ở bên cạnh, đồng thời còn vỗ tay nhẹ theo.

Cửa ra vào, lão Lý lén nhìn vào bên trong.

Ài, rất tiếc, không thấy được cảnh tượng mà hắn tưởng tượng.

- Thật sự chỉ chơi đàn thôi à, xem ra thật sự không phải sở thích của Tông chủ, nếu không thì quần áo sao có thể còn nguyên được. Tông chủ đang làm gì vậy? Vỗ tay là có ý gì? Nghe đàn còn phải vỗ tay sao? Trực tiếp động thủ là được rồi!

Đóng cửa lại, lão Lý vỗ đầu một tên ma tu bên cạnh nói:

- Đi, bảo với Dâm Dật Đan, mau chóng bắt đầu đấu giá, cứ tiếp tục như vậy, ta sợ ả đàn bà kia sẽ hại Tông chủ.

- Hại sao? Tông chủ, ta đến cứu ngài!

Ma tu vừa nói vừa định xông vào bên trong.

Lão Lý đá hắn ra nói:

- Hại này không phải hại kia, ngươi hiểu cái rắm gì. Nhanh lên, bảo đấu giá bắt đầu đi!

- Vâng!

Ma tu gãi đầu, khó hiểu bỏ đi.

Một lát sau, cuối cùng ánh sáng xung quanh tối đi, chỉ còn lại vài luồng sáng hội tụ trên bục cao của hội trường đấu giá.

Một lão giả nhỏ bé khốn khổ chậm rãi bước lên bục cao, nhìn xung quanh, lão giả nhỏ bé mở rộng vòng tay và nói lớn:

- Các vị khách quý, ta đã để các vị chờ lâu rồi. Hôm nay là ngày hôm nay đấu giá chính thức bắt đầu, vỗ tay!

Bên dưới lập tức vang lên một tràng pháo tay thưa thớt, bên trong phòng riêng, Trương Mạc cũng từ từ quay đầu, không còn khen ngợi nữa.

- Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Đằng sau, Thiên Mị Nhi lập tức để tiếng đàn trở nên êm dịu hơn một chút, xem đi, vừa rồi đã thăm dò xong rồi, tiếp theo chính là thời gian của nàng.

Hết chương 167.



Bạn cần đăng nhập để bình luận