Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 681. Thoái địch (2)



Chương 681. Thoái địch (2)




- Còn ngây ra đó làm gì!
Trương Mạc lại hét lên một tiếng, lần này Thang Cát rốt cuộc cũng phản ứng lại.
- Vâng, tông chủ. Đúng rồi, Dương phù có thể khắc chế nàng, Dương phù của ta đâu?
Thang Cát đột nhiên nhớ ra, Dương phù của mình thực ra đang ở trong tay Trương Mạc.
Phong Nam dần cảm thấy bất lực, rồi lại nghe thấy phía dưới hô to Dương Phù, lập tức dâng lên vài phần kinh sợ.
Rút lui sao?
Như vậy chẳng phải là mất mặt lắm sao.
Đang lúc Phong Nam suy nghĩ, Trương Mạc đã lấy Dương Phù ra rồi.
- Cầm lấy, dùng nhanh đi!
Trương Mạc đưa Dương Phù cho Thang Cát, kim quang bắt đầu sáng lên.
Lúc này Phong Nam lập tức từ bỏ việc tiếp tục, mất mặt vẫn hơn mất mạng.
Quay người định chạy, nhưng Trương Mạc thấy không ổn, lập tức mở đại chiêu.
Sát ý bạo động, mở ra.
Muốn đi, đã hỏi qua bổn tông chủ chưa?
Sát chiêu vừa mở, không ngờ khoảnh khắc tiếp theo, Phong Nam mắt đỏ ngầu, lao thẳng tới.
Cái quái gì thế này?
Đại chiêu của ngươi không phải là phun nước sao?
Ôi chao, vậy sao nãy ngươi lại hô nước chứ.
Nhanh chóng chớp mắt để giải trừ, nhưng sát chiêu của Phong Nam đã thành, và lao tới trước mặt Trương đại tông chủ.
Ra tay!
Vạch nước chi thân, thủy nguyên bạo!
Một tiếng nổ lớn.
Muôn vàn dòng nước nổ tung.
Trương đại tông chủ tưởng mình xong rồi, kết quả không ngờ, dòng nước nổ tung vẫn bị hút sạch.
Phong Nam đều ôm lấy Trương đại tông chủ, rõ ràng, đây là một chiêu tương tự như đồng quy vu tận.
Hai người dán sát vào nhau như vậy, đổi lại là tình huống bình thường, Trương Mạc ngay cả thi thể cũng không còn.
Nhưng rõ ràng, bây giờ không phải là tình huống bình thường.
Đại chiêu của nàng, cứ như là đánh rắm vậy, phì.
Trương Mạc rất muốn hét lên một tiếng:
- Bất lương a!
Ngươi còn sờ, sờ cái gì mà sờ.
Chút mỡ này của bổn tông chủ sắp bị ngươi sờ hết rồi.
Phong Nam cũng đỏ mặt, quay tay định rút ra binh khí gì đó ở thắt lưng.
Trương đại tông chủ thấy không ổn.
Lập tức đại chiêu lại mở.
Là ngươi ép ta!
Cởi giáp!
Phụt phụt!
Hai tiếng nổ lớn, Phong Nam mang theo vẻ kinh ngạc, trên người nổ tung trực tiếp, có vẻ như có thứ gì đó rơi xuống đất, leng keng loạn hưởng.
-Ngươi ......
Phong Nam nhanh chóng biến thành một luồng sáng nước rời đi khi mọi người còn chưa nhìn rõ.
Thủy Kỳ Lân cũng theo sau lao xuống, há to miệng, một ngụm ngậm lấy Phong Nam, vài bước liền bay lên mây.
Ách......
Bổn tông chủ cũng không nhìn rõ.
Chạy thật nhanh!
Đằng sau, Thang Cát cầm Dương Phù cũng lặng lẽ thu lại phù.
Đỉnh!
Tông chủ thật là quá đỉnh!
Đại chiêu này, chưa từng nghe thấy, đúng là quá bỉ ổi.
Quay người lại, Trương Mạc nhìn về phía Thang Cát và Quách Trang Bức nói:
- Hai người các ngươi có thể đuổi theo không, ta thấy nàng ta bị thương không nhẹ.
Thang Cát thầm nghĩ:
- Không chỉ bị thương không nhẹ, chỉ sợ cả đời này cũng không dám gặp ngươi nữa. Đây là công kích tinh thần, còn là bạo kích.
- Tông chủ, thôi đi, đuổi không kịp đâu. Nhưng ta thấy nàng ta cũng không dám đến nữa rồi!
Thang Cát nhẹ giọng nói.
Trương Mạc lập tức đi về phía Quách Trang Bức:
- Đến đây ta xem, Quách đại nhân thế nào rồi.
Quách Trang Bức nghe vậy lập tức đưa tay ra nói:
- Ta ổn, chỉ cần tĩnh dưỡng thôi. Đừng đến đây!
Có lẽ là do Trương Mạc lúc này vẫn trần như nhộng mà vẫn bình tĩnh, thực sự làm hắn ta sợ hãi.
Để tránh bản thân không giữ được mình, Quách Trang Bức đã từ chối ý tốt của Trương Mạc.
- Được thôi, có ai không? Có ai biết y thuật không, đến đây chữa thương cho Quách đại nhân nào.
Sau một tiếng hét, Lão Trọc lập tức gọi một gã lùn đến.
- Tông chủ, ta biết y thuật!
Trương Mạc gật đầu, ra hiệu cho Thang Cát đưa Quách Trang Bức đi chữa thương.
Gã lùn còn muốn đi theo, nhưng bị Trương Mạc tóm lấy.
- Đợi đã!
Gã lùn ngẩn người ra, sau đó nhìn Trương Mạc lúc này không mảnh vải che thân, hai tay ôm ngực nói:
- Tông chủ, ta còn nhỏ, xin hãy nhẹ nhàng!
Trương Mạc tiến lên tát một cái vào gáy hắn ta và nói:
- Nghĩ gì vậy. Ta hỏi ngươi, ngươi là Ma y đúng không? Tên là gì?
- Tông chủ, sao ngài nhìn ra được? Ta tên là Nhị Lăng Tử, đúng là một Ma y!
Nhị Lăng Tử nhanh chóng nói.
Trương Mạc nói:
- Chỉ cần nhìn cái bộ dạng khỉ gió của ngươi, không phải Ma tu thì còn là ai. Nghe cho kỹ này, chữa cho lão già đó thì được, nhưng phải ra tay thật tàn nhẫn, để hắn phải nếm mùi đau khổ, ngươi hiểu ý ta chứ!
- Ăn quần lót? Ăn quần lót kiểu gì hả! Tông chủ, ngài nói rõ ràng một chút.
Nhị Lăng Tử ngạc nhiên nói.
- Quần cái đầu nhà ngươi, đau khổ? Có hiểu không. Ngươi không thấy da hắn bị tổn thương sao, lấy cho hắn ít da lợn, loại chưa nhổ lông ấy.
Trương Mạc nói.
Nhị Lăng Tử lộ vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt.
- Tông chủ, ngài hiểu biết thật đấy! Tông chủ, có phải ngài cũng từng làm Ma y không? Ngài biết cả những thủ đoạn cao siêu như vậy! Yên tâm, ta sẽ làm, chắc chắn sẽ làm tốt.
- Tốt lắm, lần này làm tốt, ta sẽ thăng chức cho ngươi!
Trương Mạc vỗ vai Nhị Lăng Tử.
Sau đó, trong ánh mắt đầy mong đợi của Nhị Lăng Tử, hắn nói:
- Thăng ngươi lên làm Đại Lăng Tử! Hết chương 681.



Bạn cần đăng nhập để bình luận