Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 403. Ổn rồi



Chương 403. Ổn rồi





Hôm nay Tông chủ này sẽ lười biếng.

Ngày mai sẽ lười biếng.

Ngày kia vẫn lười biếng.

Ngày nào cũng lười biếng.

Đây không phải là tự giác thì là gì?

— Trích từ Chương 4108, 《Nhật ký của ta》 - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương ma thần.

Hai ngày lại vội vã trôi qua.

Cuộc chiến giữa Hồn tông và Nguyên môn vẫn tiếp tục, theo như tờ Thánh đạo báo thì đã đánh đến chân thành Vệ thành.

Tiếp theo sẽ là cuộc chiến công thành thảm khốc, không biết Nguyên môn và triều đình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Dù sao thì ma tu nổi tiếng Tử Hoàng, đã chạy đi phỏng vấn Hoàng Tuyền Cốt Ma rồi.

Vị Hoàng Tuyền Cốt Ma này cũng khá thú vị, vô cùng ngạo mạn.

Trực tiếp đăng báo khẩu phùng cuồng ngôn ‘Đại quân dưới trướng bản tôn tám mươi vạn, ưu thế nằm ở ta! Ba mươi ngày quét sạch Nguyên môn, tám mươi ngày đánh hạ Hạ quốc!’

Chết tiệt thật, Tử Hoàng còn cố tình hỏi Hoàng Tuyền Cốt Ma một câu ghê tởm.

- Ngài nghĩ thế nào về Trương đại ma đầu?.

Hoàng Tuyền Cốt ma ngông cuồng đáp:

- Nghĩ thế nào ư? Ta dùng mông mà nghĩ. Nếu Trương đại ma đầu thức thời, sớm quy thuận Hồn tông, thuận theo ý trời, theo thánh đạo, vẫn không mất chức phong hầu, sau này có thể làm tiểu đệ cho bản tôn, cũng khá tốt.

Bài báo này truyền khắp thiên hạ, Trương Mạc sau khi xem xong, im lặng một hồi.

Cuối cùng chỉ nhàn nhạt hạ lệnh, bất kể khó khăn đến đâu, đều phải lấy cho Tông chủ này lông hoặc máu của Hoàng Tuyền Cốt Ma.

Hừ, ngươi chờ đó cho bản tông chủ này.

Thanh quận.

Lão Lý Dương Sở bọn họ chờ mấy ngày, cũng không chờ được mỹ ma nào mà Hồn tông phái tới.

Tình huống như thể người đó đã biến mất khiến lão Lý không khỏi bủn rủn cả người.

Tốt lắm, xem ra là bắt đúng người rồi.

Ờ... E hèm... tông chủ bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Còn Trương Mạc thì suy đi tính lại, quyết định hay là mình cũng viết thư cho Nguyên Môn vậy. Bọn người các ngươi, đánh không lại thì đi gọi người khác đến à?

Mời bổn tôn chủ đến đây, các ngươi có chút thành ý nào không hả? Môn chủ của các ngươi rốt cuộc đã chết chưa, nếu chết rồi thì mau mau đến bái bổn tôn chủ làm tông chủ đi.

Ừ, cứ viết như vậy đi. Viết càng dễ hiểu càng tốt, kẻo bọn người này lại nhìn ra thứ gì đó lộn xộn trong thư của mình.

Bên phía Trương Mạc đang cân nhắc hồi âm. Lúc này, tại quận thành Thanh Quận, lại có thêm hai vị cố nhân đến.

Một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ tím.

Hai người, một người phe phẩy quạt, một người cầm trường kiếm.

Người đến chính là Vân Phiến công tử và Tiêu Long từ phương xa đến.

Đứng trên phố dài, cả hai đều có cảm giác như cách biệt cả một thế hệ.

- Phố phường phồn hoa, trật tự, lại không có chút trộm cắp nào. Thiên Ma Tông có bản lĩnh thật, Thanh Quận được quản lý tốt đến vậy, thật khiến ta kinh ngạc!

Vân Phiến công tử từ từ nói.

Tiêu Long ôm kiếm, bình tĩnh nói:

- Ma đầu chỉ mua chuộc lòng người mà thôi. Thời loạn thế này, hắn dùng luật pháp nghiêm khắc để chỉnh đốn thành trì. Thực hiện một số ân huệ nhỏ để mua chuộc lòng người. Một khi hắn thực sự thắng, thì sẽ không như vậy nữa.

Vân Phiến công tử cười nói:

- Ngươi nhìn thấu đáo thật. Sư đệ Tiêu Long, ta vẫn phải nhắc ngươi một câu. Lần này chúng ta đến là để liên minh, ngươi nhất định không được động thủ. Đặc biệt là sau khi gặp Trương đại ma đầu.

Tiêu Long gật đầu nói:

- Sư huynh yên tâm, ta hết thảy nghe mệnh lệnh sư huynh mà làm việc. Sư huynh cũng không cần sợ, với bộ dáng này của ta, sợ là Trương đại ma đầu muốn nhận ra ta cũng khó khăn.

Nói rồi, Tiêu Long sờ lên vết sẹo chằng chịt trên mặt, gần như đã hủy hoại khuôn mặt của hắn.

Nhưng hắn lại là một kẻ cứng đầu, không bao giờ xóa sẹo, trừ khi có một ngày, hắn có thể quét sạch tất cả ma đầu ở Hạ Quốc.

- Yên tâm, Trương đại ma đầu cũng không phải là kẻ ngu, chỉ cần ngươi không ra tay, hắn cũng sẽ không làm gì ngươi đâu.

Vân Phiến công tử tiếp tục đi về phía trước. Suốt dọc đường, hắn đều cẩn thận quan sát binh lính ma quỷ trên phố.

- Sư huynh, chúng ta cứ thế này mà trực tiếp đi gặp Trương đại ma đầu sao?

- Sao? Ngươi sợ sao?

- Sợ thì không, chỉ là cảm thấy Trương đại ma đầu tính tình thất thường, lại tâm cơ thâm trầm, xảo quyệt vô cùng. Chúng ta trực tiếp đi gặp hắn, chẳng phải sẽ bị gài bẫy sao?

- Gài bẫy thì cũng phải đi thôi, thiên hạ hiện nay, có thể xoay chuyển tình thế, cũng chỉ còn lại vị Trương đại ma đầu này. Hỡi ôi, nếu không phải sư tôn bọn họ thua quá thảm, cũng không đến nỗi...

Nói được một nửa, Vân Phiến công tử cũng nghiến chặt răng.

Hắn cả đời cũng không quên được sự đáng sợ của Tông chủ Hồn Tông.

Ngày đó, sư tôn của hắn trước khi chết đã đẩy hắn ra. Nếu không phải quyết định cuối cùng của sư tôn, hắn cũng sẽ chết ở Duy Long Sơn.

Một ma tôn đáng sợ như vậy, rốt cuộc phải làm sao mới đánh bại hắn được đây.

Trương đại ma đầu có thể làm được không?

Bây giờ cũng chỉ là trông chờ vào may mắn thôi.

Hết chương 403.



Bạn cần đăng nhập để bình luận