Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1116. Trùng tên? (2)



Chương 1116. Trùng tên? (2)




- Có thể bây giờ hắn sẽ không làm gì Trương Lão Bát, dù sao hắn vẫn cần đến lực lượng của Trương Lão Bát. Bao gồm cả trí tuệ và thực lực, cho nên, bề ngoài không nói gì. Nhưng trên thực tế, chỉ cần sau này có cơ hội, Trương Lão Bát tuyệt đối sẽ không được yên ổn.
Cười khẽ một tiếng, Nhân Hoàng vuốt cằm nói:
- Với trí thông minh của Trương Lão Bát, hắn đương nhiên nhìn ra được điều này. Cho nên, tám phần là đến nương nhờ.
Tả Thu chớp chớp mắt nói:
- Minh chủ, ngài có phải nghĩ quá đơn giản rồi không. Có khả năng Trương Lão Bát và Thượng chủ liên thủ làm cục không. Để Trương Lão Bát đến nằm vùng.
- Phải không? Cũng không sợ. Dùng nhân cách quyến rũ hắn là được!
Nhân Hoàng tự tin cười nói.
Tả Thu hoàn toàn cạn lời.
Im lặng một lát rồi nói:
- Thôi được, minh chủ. Chuyện này vẫn để ta xử lý đi, ngài tiếp tục họp.
Nói xong, Tả Thu chuẩn bị rời đi.
Quả nhiên, so với động não, Minh chủ vẫn thích động tay hơn.
Nhân Hoàng thấy Tả Thu chuẩn bị rời đi, liền lập tức kéo hắn lại nói:
- Đạo lớn chí giản, thành tâm đối đãi với người. Đi theo chính đạo, vô vi mà thắng hữu vi. Làm chính sự, chính tâm ắt thắng tà tâm. Đối xử với người như Trương Lão Bát này, thành khẩn một chút, thiết thực một chút, mạnh hơn bất cứ thứ gì. Hơn nữa ta thấy Trương Lão Bát kia không phải là người không thể cứu vãn. Có thể kéo về, thì kéo về, nếu không được, làm bằng hữu cũng tốt.
Tả Thu bất đắc dĩ nói:
- Minh chủ, người và Trương lão bát kia, nhiều nhất cũng chỉ gặp nhau một lần. Làm sao người nhìn ra được, hắn có thể kết giao bằng hữu với chúng ta?

- Trực giác, trực giác của cường giả!
Nhân hoàng vô cùng thành khẩn nói.
Tả Thu chớp chớp mắt, hắn không tin một vạn lần vào cái gọi là ‘trực giác’.
Nhưng nhìn Minh chủ không giống như đang nói đùa, Tả Thu cũng chỉ có thể gật đầu nói:
- Được, ta sẽ nói với hắn. Xem thử có thể nói chuyện được không!
Nhân hoàng nói:
- Có cần ta đích thân đi không?

Tả Thu cũng không dám nói chắc là không cần.
Nếu Trương lão bát thật sự nổi cơn thịnh nộ, có lẽ còn thật sự cần minh chủ ra tay.
- Xem tình hình đi. Nếu thật sự không được, minh chủ người đi thêm một chuyến cũng không muộn.
- Được, nhớ nói chuyện tử tế.
Nhân hoàng vỗ vai Tả Thu, vỗ đến mức Tả Thu nhe răng nhếch miệng.
Nhanh chân đi về, Nhân hoàng lập tức nhìn thấy không ít tu sĩ cao tầng của Vô Cực minh đang lén lút chuồn đi.
- Đều đứng lại, đại hội còn chưa kết thúc, mới nói được một nửa, không được đi!
Giơ tay bắt lấy, những người này từng người một giống như bị xách cổ gà, bị ném trở về.
Trong nháy mắt, một đám cao tầng Vô Cực minh như cha chết mẹ chết.
……
Ngày hôm sau, Kiêu thành.
Trương đại tông chủ lại ngủ ngon lành đến tận trưa.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là ăn sáng.
Tiếp theo, việc thứ hai chính là ăn trưa.
Ai nói dậy muộn thì không thể ăn sáng?
Ở chỗ Trương đại tông chủ, tuyệt đối sẽ không có chuyện ‘lãng phí’ như vậy.
Đây chính là ‘siêng nhặt chặt bị’ trong truyền thuyết!
Ăn xong, Thang Cát liền đem tin tức mới nhất mà hắn tra được đưa tới.
- Tông chủ, đây là báo trong thời gian này. Thần cung hình như không có ý định làm gì ngài, thậm chí còn có không ít tu sĩ Thần cung đều hy vọng ngài sớm về!
Trương Mạc nhận lấy báo xem một lúc, trên mặt nở nụ cười.
Quả nhiên, giang hồ không chỉ có đánh đánh giết giết, giang hồ còn phải là tình người nghĩa thế.
Xem văn phong của người đưa tin này, nhìn là biết ngay là Phòng Nhật thần sứ.
Tiếp tục xem xuống, tin tức về hắn quả thật không ít, đủ loại lời đồn đại trên báo đều bay đầy trời.
Nhưng xem mãi xem mãi thì cảm thấy không đúng lắm.
Có ý gì đây, cái ‘huyết thống Thiên trư’ này, sao lại từ trong Vọng thần điện truyền ra báo được. Nói có mũi heo có mắt heo!
Quá đáng!
Thiên thần báo xác định vẫn còn trong tầm kiểm soát của hắn chứ?
Sao lại bắt đầu bịa đặt về bổn tông chủ thế này. Có phải lão trọc đang quản lý chuyện này không?
Lão trọc ngươi định mọc thêm mấy cái bướu trên đầu hói của ngươi à!
Mặt mày Trương Mạc buồn bã tiếp tục lật nhanh về sau.
Quan trọng nhất là, chuyện hắn cãi nhau với Thượng chủ thì lại không đưa tin, điều đó chứng tỏ Thần cung vẫn còn chừa đường lui.
Những tờ báo mấy ngày nay, đều nói về chuyện U Uyên, xem ra sau khi Long quân biến mất, U Uyên hoàn toàn đi đến diệt vong, bắt đầu nội chiến liên miên, ma tu chém giết lẫn nhau.
Thần cung hình như còn phái một số người ngầm đi quấy rối, mặc dù báo không nói rõ, nhưng thông qua việc phong thưởng tu sĩ ở một số bản nhỏ, thông báo quân công, có thể thấy Thần cung chắc chắn đã phái cao thủ đi.
Hiệu quả rất tốt, ma tu U Uyên đánh nhau càng dữ dội hơn, chết càng nhanh hơn, còn bị Thần cung lén lút nuốt mất một số địa bàn.
- Vạn quốc bên này cũng có người tên là Vân Phiến!

Trương Mạc nhìn thấy một cái tên quen thuộc, mỉm cười.
Cũng không để trong lòng, dù sao loại danh hiệu này, trùng tên cũng rất bình thường.
Không thể là cùng một người chứ. Hết chương 1116.



Bạn cần đăng nhập để bình luận