Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 639. Vĩ thần (2)



Chương 639. Vĩ thần (2)




Là một lão lương quan đã thu thuế ở thôn này mấy chục năm.
Thôn nào có góa phụ, thôn nào có mỹ nhân.
Hắn không cần đi dò hỏi cũng biết.
Có lẽ biểu hiện thô tục của hắn thực sự khiến người ta khó chịu.
Đột nhiên, có mấy người người dân trong thôn đứng lên, chỉ vào hắn và giận dữ mắng:
- Khuất mập mạp, đừng đi quá xa, ngươi biết rõ thôn của chúng ta vừa bị yêu thú tấn công, mùa màng đều bị phá hủy, luôn còn bị cháy, làm sao mà còn có thể đem lương thực ra đóng thuế được.
- Khuất mập mạp, ngươi đi xuống cho ta, đó là thần đài, không phải nơi ngươi có thể đứng!

- Phản, phản, muốn tạo phản đúng không. Thuế của Thiên môn cũng ‌dám không giao, ta thấy các ngươi là chán sống rồi!

Sau khi nói xong, Khuất mập mạp rút roi dài ra, trên người sáng lên nguyên khí.
Tu vi của hắn mặc dù không cao, thậm chí chưa đạt tới Võ cảnh. Nhưng để hắn bắt nạt những người dân lành này không có chút tu vi này vốn là không thành vấn đề.
Quay người lại, hắn tung một cú đá vào tượng thần, chỉ nghe từng tiếng răng rắc.
Tượng thần gỗ bị đá nát ngay tại chỗ, tất cả người dân trong thôn đều nổi giận.
- Khuất mập mạp, ngươi điên rồi à!
- Khuất mập mạp, ngươi dám làm hỏng tượng thần, ngươi chết không được an lành!
- Thần vĩ ơi, trừng phạt hắn đi!
- Kẻ không tôn kính thần, phải chết.
Nghe từng tiếng la hét của thôn dân, Khuất mập mạp căn bản không để vào mắt.
Nghểnh đầu, khuất mập mạp nói:
- Thần phạt? Đến đây, để ta xem thần linh của các ngươi ở đâu. Giờ đang là trời nắng ban ngày, tạo ra sét đánh chết ta đi. Đến đây! Ta ngược lại muốn xem xem, làm sao trừng phạt ta. Ha ha ha ha!
Khuất mập mạp tùy ý trào phúng cười nhạo đám người.
Tiếng cười dần dần càn rỡ hơn!
Nhưng cũng chính lúc này, từ phía trên đầu hắn, bất ngờ xuất hiện một vết nứt đen nhánh.
Như thể trời đã bị kéo mở một cáo lỗ, ngay sau đó, một tiếng nói vang lên.
- A... Bất động như...
Chưa kịp nói hết câu cuối cùng, một thân ảnh rơi thẳng xuống trên mặt Khuất mập mạp.
- Ta! Hự!
Tiếng nổ vang lên, Khuất mập mạp trực tiếp bị đập ngã xuống đất.
Cái đầu của hắn chính xác đúng vào cái mông của đối phương.
Bụng lắc lư trên mặt đất một hồi, hắn thế mà không chết.
Phải công nhận, lớp mỡ to lớn trên người thực sự mẹ nó giảm thiểu sự tổn thương.
Ánh nắng chiếu trực tiếp vào khuôn mặt của mãnh nhân từ trên trời rơi xuống.
Đúng là Trương đại tông chủ quần áo rách rưới!
Toàn thân đau nhức, Trương Mạc nằm ngửa mặt nằm trên bụng của Khuất mập mạp.
- Ừ!
Có vẻ như mình lại ngồi lên mặt của người khác.
Nhưng đừng ngồi lên người chết nhé!
Không ngồi chết, không ngồi chết, không...
Đứng dậy nhìn một cái, khuôn mặt Khuất mập mạp đã bị đè bẹp.
Được rồi, lại ngồi chết thêm một người nữa.
Lần này thật là ‘chơi’ chết người rồi!
Huynh đệ, ta thực sự không cố ý đâu!
Trương Mạc quay đầu nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ, nếu không có ai nhìn thấy thì cũng được.
Kết quả nhìn xem, trời ơi, toàn người là người!
Làm sao đây?
Có nên chạy trốn.
Nếu họ cùng nhau lao lên, bản tông chủ có thể xử lý họ được không?.
Trương Mạc đang nghĩ, đột nhiên, những người trước mặt hắn đều quỳ xuống.
- Hiển linh rồi!
- Thần hiện thân rồi
- Thần vĩ đại của ta! Ta chưa từng nghi ngờ về sự tồn tại của Ngài, ban đầu ta chỉ hơi không tin, giờ ta đã thật sự tin!
- Thần vĩ đại của ta! Xin tha thứ cho ta, ta không có ý định cướp vợ của người khác, vợ của lão Vương và ta chỉ là chuyện thuần ngoài ý muốn mà thôi, lão Triệu que và lão Chu Ma Tử cũng vậy, còn có Ngô lão nhị.. chỉ là tình một đêm với ta thôi, còn cả lão Mạc nữa ………
Trương Mạc há hốc mồm, nhìn xung quanh.
Những người này mặc quần áo bằng vải thô, da ngăm đen, phần lớn còn để chân trần, trông có vẻ khá nghèo.
Hạ quốc còn có những thôn xóm nghèo như thế này sao?
Có phải đám người dưới quyền không phổ biến tiên thụ đến nơi đây không?
Hay lại có kẻ tham ô, nuốt chửng tiền rồi?
Bóc lột dân chúng, tham ô thuế má, còn giấu giếm không báo đúng không.
Đừng để bổn tông chủ bắt được, bổn tông chủ sẽ lột da hắn không chừa một mảnh.
Trương Mạc lại liếc nhìn tên béo bị mình ngồi chết.
Tên này trông không giống người tốt, béo thế này, đã lấy trộm của bổn tông chủ bao nhiêu tiền rồi?
Phỉ!
Đáng đời ngươi chết!
Nhìn lại những người người dân trong thôn, Trương Mạc giơ tay ra nói:
- Các vị hương thân phụ lão, cứ yên tâm đi. Có ta ở đây, đừng sợ, ta nhất định sẽ giúp các người chủ trì công lý. Cá ngươi không cần phải quỳ nữa, có ai không, hãy cho ta biết, đây là đâu? Quận nào, nơi nào vậy?
Nghe vậy, lão trưởng thôn vội vàng bước tới.
Bộ râu bạc trắng đầy nước mắt, rồi lại quỳ xuống dưới chân Trương Mạc nói:
- Hỡi thần vĩ đại, đây là thôn xóm của những người dân tín ngưỡng ngài, tên là thôn Cửu Lê. Thuộc về Thiên Huyền quốc. huyện Giang Nguyên, dãy núi Thú Lâm.
Trương Mạc nghe xong hơi choáng váng.
Thiên Huyền quốc?
Không phải Hạ quốc à!
Hình như cũng không phải mười tám nước xung quanh Hạ quốc, bổn tông chủ đây là đến nơi nào rồi. Hết chương 639.



Bạn cần đăng nhập để bình luận