Yếu Gà Như Ta Lại Bị Chính Đạo Tôn Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 1136 - Lỗ mãng



Chương 1136 - Lỗ mãng




Thời tiết ấm lên rồi.
Mùa hè lại sắp đến.
Mùa thịt ẩn mùa thịt hiện lại đến rồi
Xin đừng hiểu lầm rằng bổn tông chủ là kẻ háo sắc.
Bổn tông chủ không nói đến thịt của các cô nương.
Mà là nói đến thịt của chính mình!
—— Trích từ Chương 2765, Nhật ký của ta - Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần.

Nhân hoàng vừa nhai hạt dưa vừa để trần nửa thân trên.
Nghe Tả Thu kể lại chuyện ban ngày.
Ngay sau đó, Nhân hoàng nở một nụ cười khác thường và nói:
- Có thể nói được lời nói tốt hơn một chút đối với bách tính thì không giống với những kẻ thần côn khác rồi. Nếu đổi lại là những tên hỗn đản ở Thần cung thì mở miệng ra câu đầu tiên là giới luật của Thần cung.
Tả Thu gật đầu nói:
- Đúng vậy. Nhưng có khả năng Trương Lão Bát cố tình giả vờ trước mặt chúng ta không?
Nụ cười trên mặt Nhân hoàng càng tươi hơn, nói:
- Cũng không sao. Nếu như mỗi lần chúng ta bị lừa thì bách tính thiên hạ có thể sống tốt hơn một chút, thì ta bị lừa cả ngày cũng được.
Tả Thu suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy.
Đột nhiên, Tả Thu có một ý nghĩ kỳ lạ và nói:
- Minh chủ, ta lại thấy ngài và Trương Lão Bát sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.
Nhân hoàng nói:
- Ta cũng nghĩ vậy. Đều là những người thích cởi đồ, thì có thể là người xấu gì chứ? Quân tử quang minh chính đại, tiểu nhân thì lo lắng sợ sệt!
Tả Thu đột nhiên không biết nên đáp lại như thế nào.
‘Quang minh chính đại’ thì đúng là thấy rồi.
Ngài và Trương Lão Bát, đều là quang minh chính đại trong số những kẻ quang minh chính đại.
Còn ‘lo lắng sợ sệt’, sao nghe có vẻ giống như là giấu gà, gà gáy.
Im lặng một lúc, Tả Thu mới tiếp tục nói:
- Minh chủ, ngài định khi nào gặp hắn.
- Ta thấy hắn đã khiến những người khác công nhận mình rồi, nếu còn thử nữa thì cũng không thể thử ra được điều gì khác.
- Không vội, mới đến đâu chứ? Để hắn ở lại đây, rồi sẽ thấy rõ ở những chi tiết. Quan sát một người cần có thời gian.
Nhân hoàng vô cùng bình tĩnh nói, mọi chuyện vẫn cần phải quan sát.
Nhưng Tả Thu lại không hiểu lắm, hỏi:
- Nhưng tình hình hiện tại thì cũng không thể quan sát ra được điều gì nữa. Nếu như Trương Lão Bát thực sự giả vờ như vậy, thì với năng lực của hắn, hắn đã quyết định giả vờ rồi thì không ai có thể nhìn ra được sơ hở, kể cả ngài.
Nhân hoàng ừ một tiếng, nói:
- Vậy thì xem hắn có giả vờ hay không. Ta đoán một người, kỳ thực cũng không cần phải xem sơ hở gì cả, chỉ cần trực giác là đủ.
Được rồi, lại là trực giác!
Tả Thu đã không muốn tranh luận với Nhân hoàng về những điều này nữa.
Ngài nói trực giác thì là trực giác đi.
Nhân hoàng đột nhiên mỉm cười nhẹ nhàng:
- Hơn nữa, ngươi cũng phải cho Thần cung một chút thời gian phản ứng chứ. Ta còn đang đợi xem lão già Thượng chủ kia sẽ đối xử với Trương Lão Bát như thế nào đây.
Tả Thu kinh ngạc nói:
- Minh chủ, ý của ngài là. Thượng chủ sẽ ra tay với Trương Lão Bát? Ở đây ư? Không thể nào.
Nhân hoàng buông hạt dưa trong tay xuống nói:
- Không phải là không thể, mà là nhất định sẽ ra tay. Đừng tưởng rằng chuyện Trương Lão Bát đến Vô Cực Minh có thể thực sự giấu được Thần cung. Ta đoán, thậm chí có khả năng Thần cung đã phái người đến ám sát Trương Lão Bát rồi.
- Đoạn thời gian này ngươi không chỉ phải để mắt đến hắn, mà còn phải điều tra kỹ lưỡng những kẻ gian tế.
- Trương Lão Bát có thể bị thương, có thể tàn phế, nhưng tuyệt đối không được chết.
- Hiểu rồi, minh chủ, ta sẽ luôn để mắt đến hắn.
Tả Thu nhíu mày, lời của Nhân hoàng, tự nhiên là phải ghi nhớ trong lòng.
Nhân hoàng nói:
- Nếu như mấy ngày nay Trương Lão Bát thực sự xảy ra chuyện, thì mọi chuyện đều không cần nói nữa.
- Thu xác hắn lại, rồi truyền lại đồ đạc của hắn là được.
- Nếu như không chết, thì đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện tử tế với Trương Lão Bát.
Tả Thu tò mò hỏi:
- Minh chủ, nếu như hắn không chết, ngài định để hắn làm gì?
Nhân Hoàng trên mặt mỉm cười nói:
- Ngươi cho rằng để hắn trở lại Thần cung tiếp tục làm mật vụ sẽ là đòn mạnh nhất sao?
- Trở về? Làm mật vụ? Ý tưởng của ngài thật là... Tuyệt vời!
Đôi mắt của Tả Thu bắt đầu đảo quanh.
Nói thật, ý kiến mà Minh chủ đưa ra có vẻ không tệ. Với Trương lão bát, thì nên hợp tác theo cách này.
Đuổi hắn ta về, để hắn ta đi quấy nhiễu Thần cung đi!
Để tránh hắn ta ở lại Vô cực minh gây phiền nhiễu.
Không nói gì khác, chỉ riêng việc ngày nào cũng kéo người đánh mạt chược cũng chịu không nổi!
Chỉ có điều có lẽ chính Trương lão bát sẽ hơi bối rối.
Sao lại phải quay về Thần cung, hắc hắc hắc.
Được rồi, trước tiên hãy chờ phản ứng của Thượng chủ....
Mấy ngày trôi qua.
Trương Mạc thực sự đã hoàn toàn ở lại Vô cực minh. Nơi đây ăn ngon uống tốt, mọi người cũng rất kính trọng hắn, ngay cả điện mắng hắn cũng đã dỡ bỏ, có gì không ổn.
Dù sao thì đối với Trương đại tông chủ, nằm ở đâu cũng như nằm.
Trương Mạc nhàn rỗi không sao đâu làm liền bắt đầu đi dạo trong thành, chỗ này ăn chút, chỗ kia uống chút, dù sao thì lệnh bài cũng trong tay, cũng không có ai dám thu tiền của hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận